Một số thì tập trung vào việc luyện hóa linh hồn, và một số thì tìm kiếm câu trả lời cho khoảng trống tan vỡ trong cơ thể.
Giống như là Tiên Hỏa Thiên Tôn, dựa vào hỏa diễm mà có thể vượt bậc thiên hạ.
Như Ý tiên tôn thì tinh thông ảo thuật, biến tất cả mọi thứ đều trở thành hư ảo.
Hiển nhiên là thần thể thauatj này mà Chu Tùng Sinh thi triển cũng là sử dụng toàn bộ sức mạnh để tạo ra ngọn lửa này.
“Bảo sao ông ta lại có một loại chí hỏa so với ba loại hỏa của ta còn rừng rực cuồng bạo hơn, tôi chỉ sử dụng một phần chí hỏa mà ông ta thì đã mang toàn bộ thần hồn của mình để sáp nhập vào bên trong Phần Thiên Xích Hỏa”
Chu Tùng Sinh làm như vậy có thể coi là bản thân của ông †a đã trở thành một bộ phận của Phần Thiên Xích Hỏa.
Bảo sao bản thân anh sử đụng đọ linh thể mà cũng không thể diệt được đối phương, cho dù kiếm quang có sắc bén nhưng cũng không có khả năng chống lại lửa được.
Về phần thiên trùng cùng với khí độc khi đố với hỏa diễm như vậy thì cũng không hề có chút hiệu quả nào.
Trừ khi có thể diệt được linh khí của ông ta để cho ông ta không còn cách nào thiêu đốt được nữa.
Nhưng mà sao có thể?
Chưa nói đến việc Chu Tùng Sinh có được thực lực đỉnh phong của Hợp Thể cảnh, mà thiên địa linh khí cũng cuồn cuộn không dứt, căn bản là không thể nào chặt đứt được.
Đồng tử của Tân Trạm hơi co lại, không ngừng lui về phía sau.
Còn Chu Tùng Sinh thì không ngừng tới gần, thế tấn công càng lúc càng hung mãnh.
Bùm!
Tân Trạm tiếp được một chiêu của Chu Tùng Sinh, khóe miệng của Chu Tùng Sinh cười lạnh, cơ thể lại bắt đầu phân liệt một lần nữa, một thân ảnh khác lại sử dụng một quyền đánh cho Tân Trạm bay.
“Thằng nhóc, lúc trước đánh tôi một chưởng kia không phải rất thoải mái sao, hiện tại thì đổi chỗ cho bản tôn”
Thân thể của Chu Tùng Sinh biến ảo, tất cả các thân ảnh không ngừng công kích Tân Trạm, không ngừng đánh cho anh sâu vào mặt đất.
Nhưng mà mỗi lần ngã xuống thì Tân Trạm sẽ lại bay lên một lần nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn không biết là Tân Trạm đã trúng bao nhiêu chưởng đánh của ông ta.
Quần áo của anh cũng đã bị tổn hại, bên trên làn da cũng có rất nhiều vết thương, nhưng mà sức chiến đấu vẫn dâng trào như cũ.
“Thân thể của tên nhóc này sao lại có thể cứng rắn đến như vậy”
Chu Tùng Sinh cũng đã bắt đầu thởi dốc, ở trên gương mặt xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Không nghĩ tới việc chính mình phải hao tổn một phen công kích như vậy mà Tân Trạm cũng không có bị thương nặng.
“Ông đã hóa thân thành hỏa cho nên hoàn toàn khó đối phó hơn lúc trước, nhưng mà thực lực cũng đã thấp đi”
Máu ở khóe miệng Tân Trạm biến mất thay vào đó chính là một nụ cười lạnh.
“Nếu như là đỉnh phong của Hợp Thể cảnh mà ta lại trúng nhiều chiêu như vậy thì chỉ sợ sớm đã chết, nhưng mà hiện tại ông mớơi shir đản thương ta mà thôi “Vậy thì như thế nào, cậu không thể đả thương tôi nhưng mà tôi lại có thể liên tụ công kích cậu, như vậy thì cuối cùng cậu cũng sẽ là người chết”
Chu Tùng Sinh khinh thường nói, ngăn cản lại một chiêu đánh úp của Tân Trạm, giễu cợt nói: “Cho tới bây giờ cậu vẫn không rõ ràng sao, tôi có thể phân thân thành mười người, cậu căn bản không thể nào đánh được tôi”
Một sức mạnh linh khí bộc phát, Chu Tùng Sinh lại tiếp tục đánh bay Tân Trạm..
Danh Sách Chương: