Người nhà họ Diệp thấy thế đều há hốc mồm.
Tình huống lại thật sự giống như những gì Tân Trạm nói, sau khi lão Tùng bước bước thứ năm, trận pháp đã xảy ra vấn đề.
“Lão Tùng” Dược sư lập tức xông tới đỡ lão Tùng, truyền linh khí, đút đan dược.
“Diệp Linh Chi, nhìn việc tốt con làm đi!” Tam trưởng lão cũng bắt đầu tức giận, đúng là ra quân bất lợi mà.
Còn chưa vào di tích tông môn mà hai trận pháp đại sư đều đã ngã xuống.
Vậy vào trong cổ tông rồi, không chừng còn phải gặp phải vấn đề gì đó nữa.
Cứ với tốc độ này, nhà họ Diệp họ mà lấy được báu vật gì mới lạ đó.
Bực bội trong lòng ngày càng tích tụ lại.
Ông ta chỉ thẳng vào Diệp Linh Chi mà trút hết tức giận trong lòng lên đầu cô ta.
“Diệp Linh Chi, con cũng thật là… Trận pháp này vốn dĩ đã hung hiểm rồi, con còn cố ý la to, quấy nhiễu lão Tùng”
“Mọi chuyện đang êm ả, chắc chăn bởi vì cái giọng của con khiến lão Tùng mất tập trung”
“Thành sự thì ít, bại sự có thừa! Con theo tới đây làm gì vậy hả?”
Đám tu sĩ nhà họ Diệp cũng hùa vào chỉ trích theo.
Diệp Linh Chỉ trề môi, viền mắt đã hơi đỏ.
Mình đến với ý định muốn giúp đỡ, cho dù không giúp được nhiều nhưng rõ ràng là mình đã nhắc nhở rồi.
Do lão Tùng không nghe và mọi người không tin đấy chứ? Nếu đã vậy thì tại sao khi xảy ra chuyện, mấy người này lại quay sang công kích ngược lại mình?
“Còn con nữa, Diệp Anh Sương, con tìm trận pháp đại sư gì về đây thế? Cậu ta đã làm dao động ý chí của lão Tùng, hại ông ấy đang phá trận thì bị hoảng sợ” Ngũ trưởng lão lại quở mắng Diệp Anh Sương.
Thấy mọi người đều chĩa mũi nhọn vào chị em họ Diệp thì Tân Trạm nhíu mày rồi đột nhiên đứng dậy: “Không cần mắng hai cô ấy, câu đó là tôi nói, các người thấy khó chịu thì cứ nhắm vào tôi là được”
“Cậu cho là tôi không biết à, chính cậu đã giật dây Linh Chỉ.
Tôi sẽ tìm cậu để tính sổ vụ này sau” Ngũ trưởng lão tức giận nói.
“Tôi giật dây?” Tân Trạm cười lạnh lùng rồi nói: “Nên nói cái gì thì tôi cũng nói cả là do các người dốt nát, xem thường trận pháp.
Bây giờ xảy ra chuyện thì lại tìm hai cô ấy làm người chịu tội thay à?”
“Láo xược, cách phá trận của lão Tùng không có vấn đề gì cả, là do các người quấy rối” Ngũ trưởng lão quát tháo.
“Nếu ông hiểu trận pháp như thế thì tại sao không tự mình phá trận đi?”
“Cậu!”
Một câu châm biếm của Tân Trạm khiến mặt Ngũ trưởng lão đỏ bừng lên ngay tức khắc.
Cách phá trận có vấn đề hay không, ông ta làm sao biết được chứ? Chỉ là Ngũ trưởng lão cảm thấy danh tiếng trận pháp đại sư của lão Tùng cực kỳ nổi ở Bắc Vực, nên bản năng của ông ta cứ cho rằng sẽ không có chuyện gì cả.
“Nhìn lại người mà các con dẫn tới đây đi, một tu sĩ phân thần cảnh bướng bỉnh và láo xược đến mức này” Ngũ trưởng lão không phản bác được nên chỉ có thể tiếp tục nổi giận với chị em họ Diệp.
“Hai vị trưởng lão, lão Tùng tỉnh rồi” Đúng lúc đó thì dược sư nhà họ Diệp lên tiếng.
“Lão Tùng, ông sao rồi?”
Đám người nhà họ Diệp đều bay đến, vây quanh lão Tùng.
“Lão Tùng, đều do trẻ nhỏ trong nhà không hiểu chuyện, hại ông phân tâm mới khiến ông bị thương, thật sự xin lỗi” Ngũ trưởng lão cũng đi qua, kéo cánh tay lão Tùng, nói lời xin lỗi.
Mặc dù nhà họ Diệp là gia tộc cao cấp của Bắc Vực nhưng lần này đến chiến trường Tiên Ma làm nhiệm vụ, họ cũng phải bỏ ra không ít tiền để mời lão Tùng đến.
Dẫu sao thì đối phương cũng đang bị thương nên đành phải bày tỏ thái độ một chút.
Nhưng lão Tùng vừa mở mắt thì lập tức đảo mắt qua đám người rồi nhìn về phía Tân Trạm, trông rất tha thiết..
Danh Sách Chương: