Tôi không dám tưởng tượng tiếp.
Tôi đến bên cạnh, gọi khẽ: “Tông Thịnh? Tông Thịnh? Tông Thịnh?”
Anh không có một chút phản ứng, tôi thật sự khóc òa, vừa khóc vừa đỡ anh từ dưới đất lên, lật ngửa lại xem mặt đầy bùn đất, lấy áo lau sơ qua, khóc lóc tự hỏi: “Mình nên làm cái gì bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ? Tông Thịnh, em nên làm cái gì bây giờ?”
Vừa khóc, vừa nói, cứ lặp đi lặp lại, đến khi khóc không nổi nữa, gió cũng trở lạnhg.a.c.s.a.c.h… thì cũng gần đến rằm tháng tám, dù nhiệt độ ban ngày cao đến đâu thì đến tối nhiệt độ cũng hạ thấp.
Cảm giác lạnh khiến tôi tỉnh táo hơn rất nhiều, tôi biết mình không thể trì hoãn ở đây thêm nữa mà phải làm gì đó. Nhớ tới lần trước Tông Thịnh bị thương tôi đã làm thế nào để cứu anh.
Tôi dùng tay thật cẩn thận thăm dò hơi thở, một chút cảm giác cũng không có.
Lại hít mũi, cố khiến bản thân bình tĩnh một chút, đi cảm thụ hơi thở của anh. Anh là quỷ thai, nhưng mà anh cũng là người sống, anh cũng cần phải hô hấp. Khi cảm nhận được hơi thở mong manh của anh, tôi cuối cùng cũng yên tâm trở lại.Meo_mup
Tôi dùng hết sức bình sinh đỡ anh từ dưới đất lên, rồi đỡ anh ngồi dựa vào xe, rồi lại đỡ anh vào trong xe,
Đừng coi thường nha, khoảng cách có hơn một mét nhưng đối với tôi là cả một vấn đề đó. Tông Thịnh thật nặng, anh trông có vẻ không béo, nhưng cả người đầy cơ bắp rắn chắc. Tôi phải cắn răng thử nhiều lần mới có thể đặt anh ngồi lên ghế sau được.
Sau đó thì tôi cũng mệt mỏi rã rời, ngồi lả trên ghế sau, cố hết sức mới có thể lấy được chai nước trên ghế ngồi phía trước. Tôi mệt tới mức không vặn nổi nắp bình nước, cắn luôn cái nắp dùng răng để mở bình nước ra.
Uống một ngụm nước xoa dịu cảm giác rồi mới quay sang nói với Tông Thịnh đang hôn mê: “Tông Thịnh, em chẳng còn chút sức lực nào, anh, anh cứ nghỉ ngơi một lúc đi đã… em…em…”
Tôi nói không nên lời. Nghĩ tới lần trước thì tôi uống máu anh, gia tăng mối liên hệ giữa hai linh hồn, rồi ngủ lại bên cạnh anh, để trong mơ anh tiến vào cơ thể mà hấp thụ khí của tôi.
Nhưng lúc này chỉ dùng tay cầm chai nước tôi cũng cảm thấy đã cố sức.
Anh thật sự quá nặng, lại là từ mặt đất kéo lên tới tận xe, hai tay tôi mỏi nhừ như không còn chút cảm giác nào.
Tôi uống nước, nói nói xong, chưa nói hết câu thìi nhức tay quá nên không cầm nổi cả chai nước, cứ thế rơi xuống.
Vì ban nãy vận động khiến cả nước tôi nóng lên nên chút nước này không khiến tôi lạnh. Tôi biết, nước đã đổ ra, ướt hết cả dưới chỗ tôi ngồi, lõng bõng toàn nước, nhưng tôi cũng k hông còn sức nhặt chai nước lên, đặt ngoẹo sang một bên tựa vào cánh tay Tông Thịnh, cứ thế ngủ thiếp đi.
Là ngủ, hay là ngất xỉu, tôi cũng không phân định được, dù sao, chính là không còn tri giác gì nữa.Meo_mup
Tôi tỉnh dậy do nghe được tiếng còi xe xung quanh, tiếng còi rất lớn. Rất rất lớn.
Kế tiếp là tiếng một người đàn ông la hét: “Mới sáng sớm mà đứng đây cản đường cản lối vậy? Này! Dời xe ra coi! Mau đi!”
Tiếp theo lại là tiếng còi inh ỏi. Tôi bừng tỉnh, cả người lạnh băng. Tôi vậy mà đang ngồi trên vỉa hè, tay vẫn đang đặt trên ghế sau, Tông Thịnh cũng nằm im lìm trên băng ghế sau, không có chút động đậy.
Phía sau đuôi xe chúng toi là một chiếc xe tải leo núi nhỏ. Đây là loại xe nông dân thường dùng để làm việc nông, xe khỏe, có thể leo núi.
Người lái xe vẫn bấm còi và la mắng: "Chết tiệt! Coi bộ sẽ bị mắng vì đi làm muộn mất! Trời ạ, bộ có người chết trong xe sao vậy?!”
Tôi xuống xe. Nhưng chân lạnh run, lại tê buốt, vừa đặt chân xuông đã ngã lăn xuống đất. Tài xế kia tưởng là tôi bị hoảng nên vội xuống xe chạy lại nói: “Trời ạ, không phải là tôi nói bậy bạ thành đúng chứ, chết người sao, em gái, em có sao không?”
Tôi cố đứng lên nhưng thật sự chân không còn chút sức lực, một chút cũng không có. “Không sao, chỉ là… chỉ là chân tôi bị tê thôi.”
Sắc mặt anh ta ngay lập tức thay đổi, vẻ kinh hoảng và khẩn trương ban nãy đã bị thay thế bởi vẻ lạnh nhạt. “Mau mau, dời xe đi. Cái xe chắn hết cả đường rồi, bộ đường này là của nhà mấy người sao?”