Tôi cắn môi, do dự rồi tự mình gỡ sim ra. Còn bĩu môi nói: “Nhưng mà, cả điện thoại cũng không gọi ba mẹ được sao? Mấy bữa nữa là Trung Thu rồi, nếu cả điện thoại cũng không gọi thì mẹ em sẽ khó chịu đó.”
Tông Thịnh trầm mặc tiến lên hai bước rồi ôm tôi vào lòng, để tôi có thể nghe thấy từng nhịp tim của anh đập mạnh mẽ: “Sẽ kết thúc thôi.”
Tôi đẩy anh ra ngẩng đầu nhìn mà hỏi: “Tông Thịnh, anh nói coi, nếu Thẩm gia đột nhiên không tìm thấy chúng ta, nhưng cũng không tìm thấy quỷ thai thứ ba, mà Vương Càn thì đã trốn thoát. Vậy bọn chúng có thể sẽ ra tay với ông bà anh để bức anh xuất hiện không? Không phải anh từng nói bọn chúng cái gì cũng có thể làm sao?”
Tông Thịnh ngồi ở trên mép giường, đốt một điếu thu6óc, một hồi lâu sau mới nói:
“Thực ra ngay từ đầu anh đã không nên sinh ra. Lúc trước, khi mẹ anh chết có lẽ Lão Bắc đã vô cùng thất vọng. Lão đã lên kế hoạch lâu đến vậy nhưng vẫn không thể hoàn thành. Nhưng mà bà lại đi đào mộ mà cứu anh ra, bà anh lẽ ra không nên đào… anh nên bị nhốt trong quan tài mà chết đi.”
Tôi cũng cảm thấy nặng nề mà ngồi bên cạnh anh. Anh nhìn tôi, dập thuốc, thở dài, rồi đổi đề tài: “Anh không định nói, nhưng dù sao thì mấy ngày nay chúng ta cũng không cần liên lạc với bất cứ ai, thậm chí, nói chuyện với Ngưu Lực Phàm cũng không được. Chỉ có hai chúng ta, và chúng ta cũng không có bất cứ liên hệ nào với thế giới bên ngoài. Em phải xác định tinh thần như vậy, thì mới có thể sống sót.”
Tôi gật đầu. Có lẽ anh cảm thấy ban nãy hơi hung dữ với tôi, ánh mắt tôi có chút hoảng hốt, nên anh lại n ói: “Em có biết vì sao sau khi người ta chết thì sẽ được quàn lại ba ngày không?”
Tôi lắc đầu.
“Có vài người chưa tới số mà đã chết, nếu cho người đó vài ngày, không chừng có thể sống lại. Trong khoa học, gọi là chết lâm sàng cũng chính là thế.
Anh đã đi theo gia gia nhiều năm, thấy khai quan không ít lần. Có lần nhìn thấy trong quan tài một thi thể nằm rạp xuống, một bàn tay đang đưa lên trên đầu bên trái. Chính là sau khi phong quan (đóng nắp quan tài) người ta sống lại nhưng đáng tiếc không ai phát hiện, vẫn hạ táng.
Lúc phong quan, mọi người đều nằm thẳng, không có ai nằm rạp, tay đưa lên n ữa. Còn có lần, anh và gia gia gặp một nhà có người đã chết, ba ngày sau sống lại, qua ba ngày nữa lại chết, chính là hồi quang phản chiếu.”
Nói xong, anh nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên cười.“Thôi đi tắm đi, lấy thẻ sim, pin cũng rút ra hết. Bọn chúng sẽ không tìm thấy mình. Đừng có liên lạc với ai, bao gồm cả Lan Lan và ba mẹ của em.” Meo_mup
Điểm này ta cũng nghĩ đến. Lan Lan cùng Thẩm Kế Ân qua lại với nhau. Nếu bọn chúng thật sự cần có lẽ sẽ chú ý tới ba mẹ tôi hoặc ông bà của Tông Thịnh. Nghĩ một chút thôi mà tôi đột nhiên cảm thấy Lão Bắc thật sự đáng sợ, ngay cả người như bà Tông Thịnh cũng đều bị lão thiết kế.n
“Đi tắm rửa đi.” Tông Thịnh đẩy đẩy tôi.
Tôi lặng lẽ đi về phía phòng tắm, trong đầu lại nhảy ra hình ảnh người chết nằm torng quan tài sống lại, còn cả hình ảnh áo quan, bát nhang các thứ nữa… trong lòng bao nhiêu da gà da vịt nổi hết cả lên, da đầu tự nhiên tê tê…
Tôi xoay người nói với anh: “Vốn dĩ người ta muốn đi tắm, anh đi nói mấy chuyện đó giờ làm em sợ tới mức không dám đi.”
“Kể chuyện người chết thôi mà cũng sợ?!” Anh hỏi lại.
“Sợ chứ sao không!” Tôi tức khí gào lên, có lẽ đối với anh người chết hay quỷ gì cũng không có gì đáng sợ, cũng chỉ người bình thường thôi, chỉ có khác là bản tính tốt xấu mà thôi. Người mà tâm tính ác độc thì so với ma quỷ còn đen tối hơn. Thậm chí, ma quỷ có khi còn thiện lương hơn người sống.
Tông Thịnh từ trên giường đứng lên, đưa tay kéo áo thun cởi ra.
Tôi đột nhiên nghĩ tới tối hôm đó, lấy tay che mắt la lớn: “Làm cái gì? Làm gì vậy?”
“Hầu em tắm chứ sao, nếu không, em sợ tới mức không dám tắm thì chẳng lẽ đêm nay cứ thế ngủ? cả ngày lăn lộn ngoài đường, người đầy mồ hôi, em ngủ được chứ anh thì không.”
Anh chưa nói xong, tôi đã vọt vào phòng tắm, khóa trái cửa. “Không cần! Anh, anh là Tông Thịnh hay Vương Càn? Đừng có nghĩ chiếm tiện nghi của em, chuyện VƯơng Càn còn chưa giải quyết xong thì đừng có mà chạm vào em!” Tôi nguyện ý ở cùng Tông Thịnh, nhưng không có nghĩa là tôi có thể chấp nhận việc trong cơ thể anh vẫn còn Vương Càn. Chuyện này tính chất hoàn toàn không giống nhau.
Ngoài cửa truyền tới tiếng cười của Tông Thịnh. Tôi vội mở nước, để che giấu sự khẩn trương của mình.
Nghe giọng cười tôi biết Tông Thịnh đã đi tới cạnh cửa nhà tắm, anh nhẹ giọng nói: “Ưu Tuyền, cảm ơn em!” Sau đó lại đổi giọng, nói to: “Không có việc gì đâu, anh ở ngoài cửa canh cho. Sẽ không có thứ gì có thể làm tổn thương tới em.”
Tôi cười, có lúc, tôi cảm thấy nếu Tông Thịnh không quay lại, cuộc sống của tôi sẽ rất khá. Nhưng, thật ra sau khi anh quay trở về cũng đã giúp tôi xử lý rất nhiều phiền toái. Anh dùng của mình, dùng năng lực của m ình mà bảo hộ cho toi.
Ngày đầu tiên chúng tôi cũng không phải không có thu hoạch mà chỉ là không có đạt được mục tiêu mong muốn.
Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới việc làm của chúng tôi ngày hôm sau, cách ngày 15/8năm ngày, chỉ cần trong năm ngày đó chúng tôi tìm được đứa bé kia là được.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao. Chúng tôi đi khắp các thôn phụ cận, tìm kiếm, gặp được hai đứa nhỏ cùng sinh ngày 15/8, đều 13 tuổi. Nhưng Tông Thịnh chỉ là xem một cái liền xác định nói không phải là quỷ thai.
Thực ra, phần lớn mọi người trong thôn đều không quan trọng ngày giờ sinh, nhiều đứa ở quê cũng không biết ngày sinh của m ình.
Chúng tôi nói tìm đứa nhỏ sinh ngày 15/8 thì cả đám đều nói mình sinh ngày này.