============================================================================
Bốn phía mơ hồ có thể nghe được tiếng của đám chuột kêu chin chít. Thậm chí, còn nghe tiếng bọn chúng gặm vỏ cây ở xung quanh.
Tôi nghĩ tới con chuột núi lớn lúc nãy, có lẽ phải gấp đôi những con chuột thường thấy ở nhà. Ánh đèn pin quét qua tôi còn thấy ánh mắt lập lòe của chúng.
“Nếu chúng ta mà chết ở đây, tụi nó, tụi nó…”
“Sẽ chờ tới khi nến cháy hết mà xông lên ăn thịt chúng ta. Tụi nó là đang sợ ánh sáng mà thôi. Đèn pin đâu rồi?” Tông Thịnh nói, tôi vội đưa đèn pin lên, anh tiếp tục nói: “ Em nhìn này, bật đèn pin lên, ước lượng vị trí rồi chiếu vào mắt đám chuột.” đèn pin trong tay anh đột nhiên loáng lên, chiếu tới bụi cỏ cách đó không xa, có một con chuột. Trong nháy mắt, con chuột to lớn đứng ngây người không nhúc nhích, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào đèn pin. “Chuột bị chiếu vào mắt sẽ bất động.”
Nếu là ngày thường tôi sẽ nói, chơi vui vậy, em cũng muốn thử. Nhưng bây giờ tôi đang sợ tới mức không thốt nên lời, nhìn con chuột bất động bên kia nhặt đá mà chọi sang. Tông Thịnh chuyển đèn ra chỗ khác, hòn đá trong tay tôi cũng ném trật.
Anh nói: “Mấy con chuột này chỉ bị đồ vật trong kim quan ảnh hưởng, nếu không cũng sẽ không công kích chúng ta, đừng làm hại bọn nó.”
Tôi gật đầu, theo thói quen nghe lời anh.
Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, ngọn nến cũng cháy gần hết. Tôi thầm tính lái xe từ thôn tới đây cũng phải mất hơn mười phút, lại leo lên đây nữa, chẳng biết còn bao nhiêu thời gian. Cũng không biết Ngưu Lực Phàm có tìm được pháp khí gì ở nhà ông nội không. Tốt nhất là tìm được pháp khí gì thật cường hãn, nếu không thì đêm nay chắc chúng tôi phải theo hầu đám chuột thật rồi.
Tông Thịnh đứng lên, tôi cũng vội đứng lên theo. Nến xung quanh đã yếu lắm rồi. Anh lấy chén vàng để cúng ra, rót nước khoáng vào chén rồi bắt đầu niệm chú.
Nghe loáng thoáng cái gì mà đuổi chuột đuổi rắn. Tơí khi anh buông chén xuống mới nói. “Anh dùng chú thử xem sao, dùng năng lượng của bản thân chống lại ảnh hưởng của kim quan với đám chuột.”
Nến đã tắt, bốn phía chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh đèn pin trong tay tôi leo lét chiếu sáng. Xung quanh không còn tiếng chuột kêu, hẳn là chú của Tông Thịnh đã có tác dụng. Chỉ là, trong không gian yên tĩnh tôi lại nghe tiếng nước nhỏ giọt lên kim loại. Theo âm thanh, tôi chiếu đèn pin sang xem thử. Dưới ánh sáng của đèn pin, thi thủy đen ngòm chảy dọc theo một sợi chỉ đỏ xuống dưới, bị đồng tiền cản lại, chỉ là đồng tiền đã biến sắc, không còn màu của tiền đồng nữa mà đã chuyển sang màu đen, giống như bị lửa đốt cháy xém tạo thành vết khói đen ám lên vậy.
Thi thủy đã nhỏ giọt ra rồi!
“Không còn kịp rồi!” Tông Thịnh cũng thấy được thi thủy đang nhỏ giọt. Nơi thi thủy chảy xuống cỏ cây đều chết héo, tôi chợt nghĩ tới acid, đây thực sự là một loại acid có ý thức, còn muốn trả thù, mà lại đang tấn công về phía chúng tôi.
Trái tim tôi như nhảy vọt ra ngoài, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào kim quan, sợ nó sẽ đột nhiên nổ mạnh.
Đúng lúc này, có tiếng máy xe vang vang truyền tới, càng lúc vang lên càng gần. Ngưu lực Phàm rốt cuộc đã tới rồi. Trời ạ, tôi ban nãy đã nắm chặt cánh tay của Tông Thịnh, trong đầu thậm chí đã nghĩ tới việc đêm nay muốn chết cùng anh.
Dường như kim quan kia cũng cảm nhận được nguy hiểm, nó rung lên bần bật như muốn thoát khỏi những sợi chỉ đỏ đang buộc chặt nó lên mặt đất. Đã có một chỗ chỉ đỏ bị thi thủy ngấm tạo thành một lỗ hổng. Tông Thịnh hất cánh tay tôi đang túm chặt tay mình ra, đứng trước kim quan, mau chóng dùng bút lông chu sa vẽ bùa, rồi dán bùa lên trên kim quan.
“Tông Thịnh!” Tôi khẽ hô, nhưng rồi mau chóng bịt kín miệng mình. Hiện, Tông Thịnh đang nghĩ cách, tôi không thể khiến cho anh bị phân tâm.
Nhìn lá bùa chưa được bao lâu đã bị thi thủy thấm ướt, cuối cùng rơi là là trên mặt đất, rơi xuống trước chỗ lủng của chỉ đỏ trên mặt đất. Lá bùa dần xuất hiện chữ. Chữ màu đỏ sậm, trên nền giấy bùa đã bị thấm đến đen ngòm. Một chữ “Tử” 死 đầy chết chóc.