“Bọn họ?!”
“Thằng nhóc kia cái gì cũng không biết, cứ làm theo anh nói thôi. Cũng được đi. Nhưng làm một hồi thành ra thằng nhóc 13 tuổi trong ống nước cũng ra theo cùng. Lúc này có lẽ Thẩm Kế Ân với Lão Bắc đang phát điên lên rồi.
Mắt trận chẳng còn gì. Lại còn bị lão trâu già kia ngày ngày đả kích, không chừng bọn chúng còn tưởng là do lão làm đó.”
Tôi kinh ngạc: “Đứa nhỏ kia cũng ra được hả? Mình có thể đưa nó tới gặp mẹ không. Tuy là em cũng lâu rồi không đi trên đường vào ban đêm, nhưng em tin là mẹ nó vẫn đi tìm nó mà.”
Tông Thịnh cau mày nhìn tôi dường như thấy mọi thứ không thể tưởng tượng được. Nhưng anh cũng không cản tôi mà nói: “Thôi ăn đi nào, ăn nhiều một chút, anh sẽ nghe lời em.”
Tôi cười, bưng chén canh uống: “Đừng có dỗ em như dỗ trẻ con thế, mẹ nó còn ở đó, nếu là em em cũng sẽ không buông tay.”
Tôi bất giác đưa tay xoa bụng.
Tôi hy vọng đêm nay không phải về quê, vừa muốn ở bên anh, cũng muốn cho anh nhìn xem bụng tôi, cho anh cảm nhận một chút cảm giác làm ba nhìn con lớn lên mỗi ngày.
Lúc tôi ăn, Tông Thịnh gọi điện cho Ngưu Lực Phàm: “Sao rồi, có liên hệ được Thẩm Hàm không? Bên này có chút chuyện, Vương Càn và đứa nhỏ, cả hai mắt trận đều đã ra ngoài.
Thẩm Kế Ân chắc không ngờ tới bị tổn hại lớn như vậy, có lẽ đêm nay hoặc đêm mai sẽ xuống tay với đứa bé trong bụng Thẩm Hàm.
Không phải, không phải vấn đề thời gian, chưa tới thời điểm tốt nhất, nhưng mà có lẽ bọn chúng sẽ phải nhanh chóng động thủ, nếu không tòa nhà đó sẽ không thể cầm cự được nữa, sẽ xảy ra chuyện.
Gã chắc chắn sẽ phải xuống tay trong đêm nay hoặc đêm mai với Thẩm Hàm thôi. Nếu có thể liên lạc thì nhắc nhở cô ấy một chút. Còn nữa, mua xong vé máy bay thì bảo mẹ Thẩm Hàm chuẩn bị đi.”