#Bạn_trai_kỳ_lạ_của_tôi
Vẻ tươi cười trên mặt ông thầy bói hai mươi tệ cứng lại, vài giây sau mới nhếch lên lại, nói: “Vấn đề cô muốn hỏi, tôi thật sự không đáp được. Cô gái, cô nên đi tìm người khác đi.”
“Thầy bói mà nói mình không biết sao?”
“Có một số việc, thầy bói dù biết cũng không thể nói. Sự việc quá hung hiểm, không thể để mình bị kéo vào. Thôi, cô gái trở về đi, tôi cũng coi như là làm phước cho các người vậy.”
Đứng trên lập trường của ông ta, cũng chính là ba của Ngưu Lực Phàm, ông ta thật sự không thể là kẻ thứ ba kia, kẻ muốn hại chết chúng tôi. Nhưng chúng tôi cũng không nghĩ ra còn ai có khả năng làm như vậy. Tôi gật đầu với ông ta rồi đứng dậy. Hạ Lan Lan đứng sau lưng mỉm cười nhìn tôi.
Trong tình huống bình thường, bạn gái cùng nhau dạo phố nếu gặp thầy bói thì đương nhiên sẽ sụp xuống ngồi cùng nhau cùng hỏi, hoặc sẽ kéo nhau rời đi cho xa để khỏi nghe phán linh tinh, nhưng cô ta lại không nghe hỏi, cũng không kéo tôi đi mà chỉ đơn giản đứng đằng sau nhìn tôi mỉm cười.
Trong lòng tôi đột nhiên khẩn trương, hôm nay cô ta tới tìm tôi chẳng lẽ chỉ vì đưa tôi đi tới gặp ông ta? Cô ta biết chúng tôi đang tìm ông ta?
“Lan Lan, chúng ta đi vệ sinh đi rồi hẵng đi ăn. Đi với tớ nhé.” Tôi nói.
“Được đó, chút nữa mình ăn gì? Ở đây món gì cũng có.”
“Cậu muốn ăn gì?”
Chúng tôi lại như trước kia, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, chúng tôi không thể quay lại được ngày xưa rồi, chỉ là giả vờ thế thôi.
Vì trong lòng có nghi ngờ nên tôi nói năng vô cùng cẩn thận, đồng thời tự nhắc nhở mình nếu thấy gì không ổn thì phải bỏ chạy ngay. Cũng giống như ngày tôi ở bên Thẩm hàm đó, lẽ ra nếu khi tôi cảm thấy mình không bình thường khi cãi nhau với Thẩm hàm, tôi có thể ngưng lại, thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này.
Chúng tôi đi tới nhà vệ sinh công cộng, không cần phải trả tiền. Chỗ này người đứng đợi cả một hàng dài. Chờ mãi mới đến lượt, tôi vội vào một phòng rồi nhắn tin cho Tông Thịnh. Tôi không biết anh đang làm gì, nhưng có lẽ đang bận rộn.
Công trình thì bị ngưng xây dựng. Lẽ ra lúc này tôi không nên làm phiền anh, nhưng việc Lan Lan xuất hiện thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ. Nếu tôi làm lơ bỏ đi, thì làm sao tôi biết cô ta định làm gì?
Dù cho tôi cũng thấy làm vậy là mạo hiểm, nhưng tôi lại thấy mạo hiểm vô cùng đáng giá. Không mạo hiểm làm sao biết kẻ thứ ba là ai? Chẳng lẽ cứ ngồi đó đợi gã giết hết chúng tôi sao?