Bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm với khoảng cách gần làm tim tôi đập dồn dập. Dưới tình thế cấp bách, tôi đưa tay bịt mắt hắn lại, vôi hô to: "Anh đừng có nhìn tôi như vậy! Anh nói người ta coi anh như quái vật, còn anh thì sao chứ? Anh cứ nhìn người ta khủng bố như vậy! Anh đừng có nhìn tôi kiểu này, dù anh không đeo kính râm tôi cũng không sợ anh, nhưng mà cứ nhìn tôi như vậy tôi mới sợ đó. Làm sao anh trách người ta coi anh như quái vật chư?"
Tôi hạ tay che mắt hắn xuống, vì sợ cảm giác bị hắn nhìn nên tôi nhắm mắt mình lại. "Anh không cần như vậy nữa được không? Chúng ta dàm phán trong hoà bình được không? Anh cứ nói điều kiện của mình, tôi cũng có thể nói điều kiện của tôi, chúng ta cùng nhau thương lượng nha.”
Tôi nói mới vừa nói xong, miệng đã bị hắn ngăn chặn.
Lưỡi hắn thâm nhập vào khoang miệng tôi!
Tôi ngây ngẩn cả người, đây là tình huống như thế nào? Đây là hắn ở hôn tôi? Hắn vừa rồi không phải nói hắn thực chán ghét tôi sao?
Không, hắn nhất định không phải là hôn tôi.
“Ô” tôi phục hồi tinh thần lại, bắt đầu giãy giụa, nhưng lực đạo hắn rất lớn, hắn chỉ dùng một bàn tay đã hoá chặt cả hai tay tôi. Lần đầu tiên tôi cảm giác được nam nhân cùng nữ nhân khác biệt lớn như vậy.
Tôi giãy giụa, trong miệng xuất hiện cảm giác có máu. Loại hương vị tanh tanh ngọt này, với tôi không xa lạ, là máu của hắn. Tôi biết, hắn không phải là đơn thuần hôn tôi, mà là trong lòng hắn cảm thấy bất an, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này bắt tôi lại uống máu hắn thôi. Càng hôn sâu, vị máu huyết càng đậm, làm tôi hít thở không thông... lúc này hắn mới buông ra.
“Huyết khế, minh bạch không? Từ lúc cô đầy tháng đã uống giọt máu đầu tiên của tôi, từ lúc đó, linh hồn chúng ta chính là có liên hệ. Sống cùng sống, mà chết cùng chết. Tôi bị thương chỉ có thể dựa vào khí tức của cô để hồi phục, mà cung chính vì thế mà cô cũng gần như là quỷ. Trong mắt bọn chúng cô chính là mỹ vị. Tôi quay lại là để bảo vệ cô, vì cô chết thì tôi cũng chết. Cái đầu heo cô hiểu chưa ha? Cô còn muốn bên người khác sao? Cả đời này tôi và cô đều bị cột vào nhau, cô minh bạch chưa?"
Tôi còn chưa kịp thủng thì hẵn đã mở cửa đẩy tôi ra ngoài, miệng nói:
"Sáng mai nhớ đúng giờ"
Đúng là đóng cửa tiễn khách mà.Tôi đứng thở hổn hển nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nghẹn lời.
hắn bị cái quái gì vậy? Đang yên đang lành thì đi hôn người ta, cho uống máu, xong lại đẩy ra ngoài, đóng cửa.
vài giây sau, thông khí thuận hơi, tôi đập cửa phòng la lớn: "Tông Thịnh, đồ hỗn đản! Anh cmn quái vật!"
Thật sự bực bội lắm mới nói thô tục vậy, hơn nữa lúc mắng cũng không nghĩ tới mắng vậy sẽ làm hắn bị tổn thuong gì.
"Xoạch!" cửa phong bât mở, tay tôi vẫn đang duy trì động tác mở cửa bị hắn bắt lấy, hắn đứng đó, không đeo kính râm, đôi mắt h ung hăng gắn chặt vào tôi, khoé miệng nhếch lên ám chỉ tôi lần này sẽ chết thực thảm.
Trước khi hắn kịp nói gì, tôi đã vùng ra chạy thẳng tới thang máy. Thang còn cách đó khoảng 2 3 tầng gì đó, tôi nhấn goij thang liên tục.
Tông Thịnh cũng sập cửa phòng không thèm đuổi theo.
Thang máy rốt cuộc tới, trong thang không có ai. Tôi nhấn nút xuống sảnh. Ngay lúc đó, tôi thấy có một gã đàn ông to béo đi tới, vừa đi vừa hỏi: “Nữ nhân kia ở đâu? Nữ nhân kia ở đâu?” hơn thế nữa, hắn đi thẳng tới chỗ tôi, ánh mắt rõ ràng nhìn về phía tôi.