Tôi luống cuống níu lấy áo anh. Tuy ở đây đông người nhưng tôi cũng không dám có phản ứng gì. Ánh mắt anh có chút sát khí khiến tôi căn bản là không thể xem nhẹ.
Tôi nói khẽ: “Chuyện này, để em giải thích. Hôm qua em cũng không biết mình đang có thai. Em… em cũng không nghĩ tới. Em chỉ nghĩ là mình đến tháng mà thôi, anh đừng tức giận mà.”
“Bệnh án ghi rõ, đứa nhỏ có khả năng bị sảy thai là do ngoại lực tác động, trên bụng còn có vết bầm, trên người cũng có vết bầm, trầy xước. Chân thì có vết cắt, đầu gối cũng sây sát. Cho dù em té bị thương thì vết thương trên đầu, trên bụng giải thích thế nào? Bọn họ đánh em, em không biết chạy à? Ở đó có bao nhiêu người, còn cảnh sát nữa mà em không khóc tí nào sao?”
Giọng anh càng lúc càng kích động.
“Tối hôm qua tình hình thế nào em hiểu rõ. Những lúc như vậy thì tới lúc muốn chạy cũng không chạy được. Chẳng phải em cũng phải ăn đòn sao?”
Nói mấy câu, chúng tôi đã về tới trước cửa phòng bệnh. Anh dừng bước, nhìn tôi nói từng chữ một: “Anh là đàn ông, mà em, trong bụng lại đang có con của anh!”
Khuôn mặt anh biến sắc. Tôi thật sự lo lắng, nếu lúc này anh bạo tẩu thì ai ngăn anh nổi chứ?
“Tông Thịnh, không cần tức giận bọn họ. Lúc này nhà anh đang ở thế hạ phong. Anh làm cái gì cũng bị người khác dòm ngó! Cho dù mọi chuyện có chứng cứ rõ ràng, nhưng lúc này cũng không nên sinh thêm chuyện nữa. Anh, anh bỏ thêm 50 đồng, thuê thêm cái giường ngủ ở đây với em đi, đừng về nhà nữa. Muốn về lại phải lái xe tốn thời gian nữa.”
Thực ra là tôi lo sau khi anh rời bệnh viện sẽ đi tìm những người đó gây thêm phiền phức. Tuy rằng tôi thật sự gặp tình trạng như bây giờ là do bọn họ gây ra, nhưng bây giờ là lúc khá nhạy cảm, nếu anh lại thêm phần xúc động thì tôi không dám tưởng tượng tới hậu quả sau này.
Mẹ tôi cũng tỉnh giấc, thấy Tông Thịnh bế tôi về thì cũng khẩn trương, không biết phải nói thế nào. Tông Thịnh đặt tôi xuống, nhìn tôi nằm yên ổn rồi mới nói với mẹ:
“Đứa bé này, bọn con muốn giữ lại. Phải giữ lại bằng mọi cách. Em phải nằm yên trên giường đó. Ngoan!”