Thấy Tông Thịnh cắt tay nhưng tôi không lo lắng, tôi biết nhất định anh làm có lý do của mình.
Máu chảy thành một hình thù rất quái dị trên mặt đất, đồng thời, Tông Thịnh khẽ niệm gì đó như thể niệm chú. Ký hiệu hình thành, anh đưa tay lên liếm vết thương, miệng vết thương mau chóng khép lại. Cùng lúc, ký hiệu trên mặt đất bắt đầu phát huy tác dụng. Đám nhện trên khung cửa bắt đầu ùn ùn bò tới, trong giây lát nó đã bò kín ký hiệu trên mặt đất, nhưng vẫn đang tiếp tục bò ra.
Tôi vội quay mặt đi. Tôi không bị hội chứng sợ đám đông, hay số đông gì, nhưng n hìn đám nhện ùn ùn như thế này thật sự kinh khủng. Mà kinh dị hơn, ký hiệu trên đất giống như có năng lượng đặc biệt khiến đám nhện như dính chặt vào trong đó, không thể bò ra.
Tông Thịnh cầm một cây chổi tìm được trong sân phẩy phẩy rồi nói: “Được rồi, đi thôi, chúng ta đi vào.”
“Còn mấy con nhện……”
“Động vật hoang dã luôn mẫn cảm với khí tức, anh chỉ vẽ một kết giới trên mặt đất, tạo thành một khu có khí tức ổn định hấp dẫn tụi nó lại. Nhưng chúng nó chỉ có thể đi vào mà không thể ra.
Nhện, rắn, kiến, và còn nhiều loại động vật nhỏ khác luôn cảm ứng được khí tức rất mạnh. Nghe nói, cũng có môn phái dùng cách này để sử dụng động vật hỗ trợ mọi viêc.”
“Lợi hại vậy sao? Nhưng như vậy cũng nhốt tụi nó trong đó hả?”
“Chờ chúng tìm được thứ chúng ta muốn, ra ngoài thả tụi nó ra là được rồi.”
Tông Thịnh dùng cây chổi quét mạng nhện, Lão Bắc dùng nhện để giữ nhà, thì đệ tử lão đuổi bọn nó đi thôi.
Tiếp tục lại lần mò khung cửa lấy chìa khóa vào nhà. Chỉ có một mảnh mạng nhện mỏng manh sau cánh cửa.
Cánh cửa mở ra, khí lạnh từ trong nhà tràn ra, Tông Thịnh nói: “Anh từng ở đây một thời gian, lúc mới về có ở đây, nên không cần sợ, nơi này không có gì không sạch sẽ.” Những lời này rõ ràng nói để tôi yên tâm.
Trong phòng vẫn tương đối sạch sẽ. Tông Thịnh bật đèn, căn phòng lại sáng trưng lên soi rõ trên tường đầy bùa chú, trước đám bùa chú có một bát nhang.
Tông Thịnh bước tới tìm nhang, thắp lên. Tôi đứng ở cửa chính không bước vào, nhìn anh đứng dâng hương vô cùng phức tạp.
Xong xuôi thì nghe Tông Thịnh nói: “Tổ sư gia tại thượng, đệ tử Tông Thịnh xin thỉnh tội cùng Tổ sư gia. Sư phụ của đệ tử là Lão Bắc, tâm thuật bất chính, đem di vật của Tổ sư gia dùng cho tà niệm. Đệ tử vì bảo vệ mạng sống, và bảo vệ bình an cho mọi người, vì những người vô tội bị cuốn vào trong tà niệm của sư phụ, mà không thể không nhốt sư phụ lại phế tích ở khách sạn Sa Ân. Đệ tử dĩ hạ phạm thượng, nhưng đệ tử không có làm sai!”
Lúc anh nói thì cả người đứng thẳng, giọng không lớn nhưng rõ ràng.
Tôi biết, tôi yêu người đàn ông này. Anh không phải người xấu, không bị tiền che mờ mắt.
Tông Thịnh cắm nhang xong thì nói với tôi: “Đi tìm đạo phướn nào, em đi với anh.”
“Dạ.” Tôi đi theo sau anh, rõ ràng anh sợ tôi bị thương gì đó, nhưng anh đã nói là không có gì không sạch sẽ ở đây, lo lắng gì chứ?
Anh đưa tôi vào một thư phòng lớn, có chút ẩm ướt. Có lẽ lâu rồi không có ai lui tới nên ngọn đèn còn chớp tắt vài nhịp rồi mới sáng lên. Trong phòng có một cái rương được khóa bằng hai ổ khóa. Tông Thịnh tìm khắp phòng nhưng không thấy chìa nên anh dùng phương pháp sơ đẳng nhất, trực tiếp nắm lấy ổ khóa, đột nhiên kéo mạnh, ổ khóa mở bung.
Bên trong là một vài thứ được sắp xếp gọn gàng.
Anh lấy một tấm vải, giũ mạnh, hóa ra đúng là đạo phướn. Kích thước của nó lớn bằng một cái giường.
Chúng tôi xem lại, có tám lá phướn. Tông Thịnh đứng nghĩ cách bắt nhốt Thẩm Kế Ân. Có lẽ, lúc đó sẽ phải dùng cả tám tấm phướn này.
Anh thu lại, rồi lại lấy ra một chiếc áo choàng màu vàng, là đạo bào. Trên đạo bào có thêu hoa văn, nhìn trong thật bắt mắt.
Anh xếp lại rồi nói: “Nếu có thể dùng phướn của người khác thì anh cũng không muốn dùng tới đồ của lão. Cho dù phải thuê bằng tiền, cũng còn đỡ hơn. Nhưng, giờ chúng ta đã dùng, thì anh cũng không muốn dùng không công. Khi bé, anh luôn nghĩ lão là người đã tái sinh cho anh, sau này anh sẽ phụng dưỡng lão cả đời, nhưng sau này, phát hiện ra, ngay cả việc anh sinh ra đời cũng là do lão thiết kế. Hẳn là phụng dưỡng. Coi như lần này dùng đồ của lão là nợ lão một ân tình.”
“Anh tính làm gì cho lão sao?” Tôi hỏi, “Em nhớ hồi lão chết ở Sa Ân, bị nát cả người không ai nhận ra,.”
“Mấy bữa nữa, anh sẽ dùng áo choàng này mặc cho lão, giúp lão xử lý, dùng tiền của lão để an táng cho lão.”
Tôi nghĩ, kết cục này hẳn là khiến lão vừa lòng. Lão làm nhiều việc thương thiên hại lý như vậy, việc chết không có chỗ chôn hoàn toàn đáng đời lão. Nhưng giờ Tông Thịnh giúp lão hạ táng coi như là đã tận tình tận nghĩa, không làm thất vọng lão.
Chúng tôi vác theo một túi to đi ra khỏi nhà Lão Bắc. Lúc ra tới sân, Tông Thịnh lấy ra một đồng bạc ban nãy lấy ra từ trong rương của Lão Bắc, thảy vào sân. Đồng tiền như con dao cứa qua kết giới mở ra, đám nhện trên mặt đất được thả ra lại rùng rùng túa ra.
Khóa cửa, Tông Thịnh gọi cho bà nói bà cho anh số điện thoại của người chuyên làm pháp sự trong thôn. Vừa mới nghe chúng tôi đang ở gần nhà Lão Bắc thì hét lên: “Mấy đứa đang ở thôn bên kia sao? Nói đi tản bộ thôi mà đi làm gì xa vậy? sao không nghĩ tới Ưu Tuyền còn đang có bầu hả?”
Mắng vậy nhưng bà vẫn đưa số cho Tông Thịnh.
Chúng tôi lại chậm rãi đi về, dùng đèn trên điện thoại soi đường. Tông Thịnh liên tiếp gọi điện cho người ta để chuẩn bị cho tang lễ của Lão Bắc. Vì xác của Lão Bắc còn nằm trong nhà tang lễ nên cũng khá phiền phức. Do lão làm những việc này nên việc hạ táng sẽ không giống như người thường. Người nghe điện thoại vẫn còn chút lo lắng, bảo rằng sẽ lên thành phố nói chuyện trực tiếp với Tông thịnh.
Dù sao thì lão cũng chết lâu vậy rồi, chờ thêm vài ngày cũng không có vấn đề gì.
Sáng sớm hôm sau vì muốn tránh mẹ nên tôi và Tông Thịnh mới 7 giờ đã rời khỏi thôn, nói với bà là có hẹn với người ở nhà tang lễ sáng nay phải nhận xác.
Bà lúc đưa chúng tôi ra cửa còn dặn dò rằng thai phụ không nên đi tới nhà tang lễ, không may mắn.
Việc của Tông Thịnh rất nhiều, thai phụ như tôi cũng không thể đi theo. Về đến thành phố, tôi bắt đầu nghĩ ngơi, rồi bắt đầu giặt quần áo bằng nước nóng, chuẩn bị cho việc sinh con.
Chúng tôi cũng lấy cớ để ra khỏi thôn, cho mẹ đừng lên thôi.
Bà hiện đang bận bịu chuyện ở mỏ, dượng mới nhận việc nên chưa rành rẽ, bà còn phải bận một thời gian dài nữa. Cô thì đang có bầu, cũng sẽ không giúp gì được cho tôi. Chỉ còn có mẹ, nhưng thời điểm này mà mẹ lên thì sẽ nguy hiểm.
Nắng mùa hè vô cùng gay gắt, tôi ôm đồ ra phơi ngoài sân thì thấy Ngưu Lực Phàm đang vội vàng xuống taxi.
Sân chúng tôi còn chưa trang trí, sỏi đá vẫn còn lổn nhổn. hắn xuống xe thì vọt tới trước mặt tôi chất vấn: “Em đã nói gì với mẹ Thẩm Hàm sao?”
Nhìn thái độ của hắn, tôi cũng không khách khí: “Em nói gì? Bà ta tìm anh sao? Thái độ của anh bị cái gì vậy? muốn đánh em à? Em là thai phụ đó! Anh chắc anh muốn động thủ sao?”
Nhìn bộ dáng hắn thở phì phò, đầu như đang bốc khói, hắn nói: “Thì sao? Thật sự rất muốn đánh người! Em đã nói gì với bà ta?”
“Nói anh rất đau khổ, nói anh đang chịu đựng! Nói anh vĩ đại!”
“Lại còn vĩ đại nữa! Em…” Hắn cắn môi, không nói chuyện.
Tôi bĩu môi: “Đàn ông mà cắn môi cái gì!”
Tôi ôm chậu đi vào nhà. “Ở ngoài nắng vậy, có muốn vào nhà tránh nắng, tiện thể ăn chút chè đậu xanh không?”
Hắn cũng không khách khí, vừa đi vào nhà vừa nói: “Mới năm giờ sáng mẹ cô ấy gọi ch oanh, nói là bà ấy đang ở sân bay, bà ấy đã nghĩ rất nhiều. Vì những gì em đã nói, bà ấy đồng ý giúp chúng ta.”
Tôi nói tiếp lời hắn: “Bà ta tự giúp bản thân mình, không phải giúp chúng ta. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của bà ấy, là bà ấy tự chuộc tội cho bản thân thôi.”
Vào nhà, tôi múc cho hắn một chén chè đậu xanh, cũng múc cho mình một chén. Tôi cùng hắn ngồi bên bàn, vừa ăn vừa nói: “Nếu như lúc bà ta nhìn thấy con mình bị kẻ khác lợi dụng, bà ta dũng cảm một chút, cùng con phản kháng lại, chưa biết chừng sẽ không có một THẩm Kế Ân biến thái như vậy, đó là con của bà ta, nhưng trong thời điểm con mình thống khổ nhất, bế tắc nhất, lại lựa chọn mang con gái mình rời đi, bỏ gã lại một mình, gã có thể không sinh ra oán hận sao?”
Nếu người xảy ra chuyện là con của em, cho dù biến thành quỷ em cũng sẽ ôm con, cùng nhau nhảy vào biển lửa.
Anh có nhớ đứa nhỏ là quỷ thai mười ba tuổi kia không? Tuy nói quỷ thai tàn nhẫn, nhưng đứa nhỏ đó thì sao? Nếu nó không bị Lão Bắc tìm thấy, hẳn là vẫn còn sống vui vẻ bên mẹ mình. Mẹ nó yêu thương nó như vậy, chính sự yêu thương đã hóa giải những oán hận của quỷ thai.
Nỗi oán giận của quỷ thai còn có thể hóa giải, huống gì Thẩm Kế Ân không phải quỷ thai, vậy mà bà ta không dám yêu thương con mình thêm một chút. Đây là điều bà ta thiếu Thẩm Kế Ân, không phải là giúp chúng ta. Bà ta còn nợ Thẩm Kế Ân.”