Tông Thịnh nói vừa nói xong, cô ta liền ngậm miệng, còn cười với anh. Tôi cũng nhìn rõ cô gái này. Hóa ra, chính là cô gái Thẩm Hàn sáng nay vừa chạy tới phòng chúng tôi xong, em gái Thẩm Kế Ân.
Thẩm Hàn trang điểm thật đậm, còn gắn cả lông mi giả, nói: “Anh tên Tông Thịnh, tôi tra được tên của anh ở quầy lễ tân.”
Tông Thịnh buông cô ta ra, lùi lại rồi đưa tay: “Đưa di động đây, tôi đảm bảo dù có nhìn thấy cái gì cũng sẽ không cho ai biết.”
Thẩm Hàm tiếp tục cười: “Em cảm thấy anh vô cùng tuấn tú đó, em đảm bảo, em nhìn thấy cái gì em cung sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào.”
“Đưa điện thoại đây”
Cô ta cười khanh khách, đưa điện thoại ra, nói: “Em vừa chụp, vừa gửi cho bạn bè trong giới, những chị em đó nhất định sẽ hâm mộ em lắm luôn, anh cứ giữ điện thoại này đi.”
Tôi đứng sau Tông Thịnh, trán chảy vạch đen dài. Còn gửi cho bạn bè nữa, bức tử người hay sao vậy?
Quả nhiên, Tông Thịnh lấy di động của cô ta xong không buồn xem, chỉ cầm điện thoại đập thẳng vào bức tường thấp. trong nháy mắt, điện thoại vỡ tan thành nhiều mảnh, tim tôi cũng đập dồn dập, sao đập cả điện thoại của người khác nữa!?
Tông Thịnh xoay người đi thẳng vao trong, vừa đi vừa nói: “Tôi sẽ đền một cái điện thoại mới, giờ thì cút.”
Cô gái giương đôi mắt lấp lánh: “Thật ngầu a!”
Trán tôi vạch đen chảy càng nhiều. Sao trên đời có thể loại con gái như vậy chứ? Tông Thịnh nói khó nghe vậy mà còn thích nữa?! Chẳng phải nên tức giận bỏ đi sao? Hay là giáng cho hắn một cái tát chứ?
Thẩm Hàn còn muốn chạy theo, tôi chặn lại:
“Thẩm tiểu thư, thực xin lỗi, đây là nhà của chúng ta, chúng ta không chào đón cô vào. Còn nữa, cô tự tra tư liệu riêng của khách ở quầy lễ tân là trái pháp luật, khách sạn đã sai khi để lộ thông tin của khách cho người không liên quan.”