Ngưu Lực Phàm gọi cho Tông Thịnh thông báo mọi việc. Tôi thì gọi báo tin cho bà, còn mẹ thì gọi cho ba.
Mọi chuyện xong xuôi hết cũng đã 9 giờ tối. Tôi vốn tưởng ngày hôm nay cứ thế thôi, không ngờ 12 giờ hơn thì Tông Thịnh đi tới bệnh viện.
Không chỉ là tôi không nghĩ tới, mà mẹ cũng không nghĩ tới.
Bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em trang hoàng hoàn toàn khác với bệnh viện thành phố, trên tường dán đầy hình ảnh đáng yêu mà trẻ con thích, đèn cũng màu tự nhiên nhu hòa, tới rèm cửa cũng có hình công chúa Bạch Tuyết, cửa sổ hình tròn giống như trong truyện cổ tích. Tông Thịnh dáng người cao lớn, lại mặc một bộ đồ đen bước vào nhìn hoàn toàn không hợp với bối cảnh nơi đây.
Phòng bệnh bên này, một phòng hai giường, nhưng không biết Ngưu Lực Phàm xoay sở ra sao mà tôi ở trong phòng chỉ có một mình tôi là bệnh nhân.
Lúc Tông Thịnh đi đến, mẹ đã ngủ ở trên giường bên cạnh. Suốt một ngày này, mẹ cũng rất mệt, thu gom đồ ở bên kia, rồi lại sắp xếp đồ bên này.
Còn tôi, lại hóa ra không ngủ được.
Không chỉ do bụng ẩn ẩn đau, mà còn do hôm nay đã làm những việc đó khiến cho lương tâm cắn rứt. Tôi không biết khi Tông Thịnh xuống tay tàn nhẫn làm những việc này kia cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại tôi cảm thấy rất rối, không thể suy nghĩ nhiều. Trong đầu cứ xuất hiện hình ảnh đứa bé kia nói: “Là ngươi hại chết ta, là ngươi hại chết ta.”
Tông Thịnh đi vào, ngồi bên cạnh giường. Trong lòng tôi bao nỗi khó chịu khó nói thành lời, tôi nhìn anh chớp mắt, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi: “Đừng để ý nữa, em nên suy nghĩ cho con mình hơn chút nào. Cảm xúc của em thế này sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của con đó. Chúng ta làm nhiều việc như vậy, cũng vì hy vọng con có thể lớn lên bình an mà.”
“Tông Thịnh, em sợ quá…” Tôi chủ động nhào tới ôm lấy cánh tay anh.
Tông Thịnh cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu tôi: “Nghỉ ngơi nào, một hai tuần nữa xuất viện về nhà sẽ không sao.”
Có anh bên cạnh, tâm trạng tôi nhanh chóng bình an, tôi ôm cánh tay anh, mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Một giấc ngủ nặng nề, nhưng không mộng mị.
Sáng, tôi bị tiếng điện thoại vang lên đánh thức, tôi mơ màng bấm nhận cuộc gọi, nghe tiếng Thẩm Hàm vang lên:
“Nghe nói chị mang thai. Chúc mừng.”
“Thẩm Hàm?” Tôi tỉnh ngay lập tức. Nếu là trước đây, tôi không chút cảnh giác với cô ta thì cô ta gọi điện tới hỏi han cũng là chuyện bình thường, dù gì chúng tôi cũng là bạn bè. Nhưng hiện tại, cô ta đã biết mọi chuyện, lại còn lựa chọn đứng về phía anh trai mình, lúc này cô ta gọi cho tôi là ý gì đây?
Trong điện thoại tiếp tục: “Vì sao, con của chị thì bọn họ đều muốn giữ, còn con của tôi thì tất cả mọi người đều muốn giết? Chị muốn, Tông Thịnh muốn, Ngưu Lực Phàm cũng muốn. Cả anh tôi, chú tôi, mẹ tôi cũng nghĩ như nhau. Vì sao không xóa bỏ con của chị ấy?”
“Thẩm Hàm, em suy nghĩ kỹ lại đi, em biết rõ lý do mà. Mọi người không phải không thích, không thương, không trân trọng em, mà do em đã lựa chọn đứng về phía những người đó.”
“Ừ! Bọn họ lợi dụng tôi, còn chị thì sao, không phải cũng lợi dụng tôi sao? Nếu các người đều không muốn con tôi sống sót, thì tôi cũng không hy vọng con của các người tồn tại! Tôi vẽ tiểu nhân nguyền rủa chị, khiến cho chị sẽ bị sảy thai!”
Tôi giật mình, không biết phải nói sao với Thẩm Hàm. cô ta quá sức trẻ con!
Cô ta cúp máy, tôi cũng chỉ có thể buông máy, nhìn Tông Thịnh còn đang gục đầu bên giường ngủ say…
Quầng mắt anh rất rõ, có lẽ mấy hôm nay đều bận rộn bao việc, khuya còn phải tới thăm tôi, nhất định là chạy thẳng từ công ty tới thăm tôi.
Tôi đau lòng, vuốt tóc anh: “Tông Thịnh, vì anh, em sẽ tận lực dưỡng thai, giữ lại đứa nhỏ này.”