“Em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, chẳng phải chị mời sao? Ăn buffet tiền có giới hạn, ăn lại được nhiều!”
Tôi không có ý định đổi chỗ, nếu như là trước đây thì có thể tôi sẽ suy nghĩ lại, tôi không phải người quá cứng nhắc. Nhưng lúc này tôi có tư tâm, do quanh bệnh viện vốn có nhiều quán ăn nhỏ, nhưng quán sang trọng cũng chỉ có một mình Tụ Phúc Viên thôi, mẹ Thẩm hàm muốn ăn thì chắc chắn sẽ sang quán này. Thẩm Hàm đêm qua hay rạng sáng nay nhập viện, giờ chắc đã xử lý xong, đang truyền thuốc, như vậy mẹ Thẩm Hàm có thể sẽ đi ăn.
Đến khi chúng tơi tới nơi thì Mặc PHi đã đến giữ chỗ xong. Tụ Phúc Viên thật đông khách, Mặc Phi đã lấy một bàn nhỏ bốn chỗ, thêm một nồi lẩu uyên ương. Nếu Mặc Phi không tới trước có lẽ chúng tôi vẫn chưa có được chỗ ngồi.
Mặc Phi vô cùng nhiệt tình giúp chúng tôi lấy đồ ăn, biết tôi mang thai thì lại càng chiếu cố. Mà Tiểu Mễ cực kỳ khôn khéo, không lộ dấu vết nhắc cho Mặc Phi biết chuyện tôi có thai, nên sau này cô ấy sẽ đảm nhận việc hẹn hắn ra ngoài chơi cùng chúng tôi, do tôi là thai phụ mà, phải ít cùng điện thoại.
Tôi ăn thật chậm. Cũng nhờ Mặc Phi tới sớm nên đã lựa được chỗ ngồi tốt, sát cửa sổ, có thể nhìn thấy cổng bệnh viện thành phố cách đó không xa. Tôi ngồi sát cửa sổ, ánh mắt dường như không rời khỏi cổng chính bệnh viện.
Có lẽ trong mắt Mặc Phi và Tiểu Mễ, là tôi đang tạo điều kiện cho bọn họ, làm một bóng đèn an tĩnh mà thôi, tôi vẫn giấu được tâm tư của mình trước bọn họ.
Tôi ăn thật chậm, lâu lâu còn nói Tiểu Mễ: “Đừng ăn nhanh quá, nếu ăn nhanh thì chút nữa có món mới lên chị lại không ăn nổi.”
Tôi cứ thế cố câu giờ, để xem có gặp được mẹ Thẩm Hàm không. Trời không phụ lòng người. Bữa cơm kéo được hai tiếng thì thấy mẹ Thẩm Hàm đi tới. Tiểu Mễ kéo tay tôi rời khỏi Tụ Phúc Viên.
Vậy nên tôi bảo Mặc Phi xuống lầu trước, để anh ấy đưa Tiểu Mễ trở về. Tiểu Mễ khẽ kéo tay tôi: “Hôm nay chị đi công tác mà, việc của chị là đi cùng em, giờ em nói chị đi trước, lỡ đâu…”
Tôi nói khẽ: “Có gì mà lỡ! Em không ở lại, đi theo làm bóng đèn à? Chị với anh ấy đi đi, em bắt xe về nhà ngủ, không cần chị đi theo. Em mang thai mà, người ta mà như em cũng ở nhà ngủ thôi.”
Tiểu Mễ vẫn do dự, nhưng tôi đã đẩy cô ấy lên xe, tôi đứng ở cửa Tụ Phúc Viên nhìn xe chạy đi, vừa lúc mẹ Thẩm hàm tới nơi.
Tôi mỉm cười nói: “Dì, con mời dì ăn nhé, dì cũng mệt mỏi đói bụng rồi, muốn chiếu cố Thẩm Hàm, cũng phải tự m ình chiếu cố mình.”
Mẹ Thẩm hàm nhìn tôi đầy cảnh giác, một lúc mới nhớ ra tôi là ai, bà gật đầu.