Ngưu Lực Phàm lập tức lắc đầu: “Không thể là ba anh đâu. Ông ấy vì muốn trốn tránh những việc này, tới nhà còn không về, giả chết. Chuyện này… ông ấy là ba anh, anh cảm thấy ông ấy… mà thôi mọi người nói đi.”
Ngưu Lực phàm thở dài. Có lẽ hắn không biết nên nói sao cho phải. Nhưng ý kiến của hắn đã rõ ràng, hắn phủ nhận phỏng đoán của tôi.
Tông Thịnh nói: “Lúc trước khi ông ta nói cho chúng tôi biết chuyện ký lục được giấu trong kim quan của ông nội Ngưu Lực Phàm đã cho tôi cảm giác ông ấy đứng về phía chúng ta. Còn nữa, lúc đó Ngưu Lực Phàm cũng đi vào theo nên nếu là ba của anh ta chẳng lẽ lại đứng nhìn con trai duy nhất của mình xảy ra chuyện hay sao? Ông ta bỏ nhà ra đi cũng chỉ vì muốn giữ cho Ngưu Lực Phàm được an toàn thôi, không phải sao?”
“Em cũng nghĩ tới đó.” tôi bặm môi, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Tông Thịnh vẫn cau mày suy nghĩ, một lúc lâu sau mới quay sang Ngưu tiên sinh hỏi:
“Ngưu tiên sinh, chúng tôi đều chưa từng gặp qua ông nội Ngưu Lực Phàm, cũng không biết ông ấy giỏi đế như thế nào. Ở đây cũng chỉ có mình chú từng gặp qua, theo chú thì ông có khả năng khống chế người sống từ xa, hạ lệnh yêu cầu người khác giết người không?”
Ngưu tiên sinh còn chưa nói xong Ngưu Lực Phàm đã lên tiếng: “Ông nội tôi có khả năng không đâu có quan trọng, tôi dám chắc ba tôi không thể! Ông ấy mà làm được thì đã không tới mức mở quầy trên phố thu hai mươi tệ để sống. Nếu làm được thì sai người ta mang tiền trong nhà tới đưa cho sống sung sướng không phải dễ hơn sao?”
Ngưu tiên sinh cũng do dự một chút, mới nói: “Lúc trước tôi ở bên ông cũng không được bao lâu nên không dám nói.”
Bữa cơm này cũng vui vẻ, mọi người còn đang nói chuyện thì tôi đứng lên đi vệ sinh. Lúc này, nông trang cũng đã có rất nhiều người tới ăn cơm. Ở đây nhà vệ sinh có dạng túp lều tranh, trông cũng thật có phong vị đặc biệt.
Khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì Tông Thịnh đang nghe điện thoại ở ngoài. Thấy tôi thì anh đứng lại đợi, tôi tới gần anh mới hỏi: “Rượu ở đây là rượu gạo tự nấu, mới uống sẽ không sao, chút nữa có thể bị choáng váng đó, em có sao không?”
“Em uống ít mà.” Tôi đáp, nhưng thật sự cảm thấy cơ thể có chút nóng lên.
“Ngày thường một chút rượu cũng không uống, một chén nhỏ này là đã hết khả năng của em rồi.” Anh nói rồi sờ trán tôi. “Mặt đỏ lên rồi.”
Tôi biết tửu lượng của anh tốt, bao năm nay không ở nhà, đi theo Lão Bắc không biết đã uống bao nhiêu rượu.
Tôi hỏi nhỏ: “Ông chủ Huyền văn các này có tin tưởng được không? Sẽ không giống Thẩm Hàm chứ?!”
“Đôi mắt là cửa sổ linh hồn, ánh mắt ông ấy thực ôn hòa. Mũi thẳng, người có mũi thẳng thì lòng dạ ngay thẳng, không phản bội. Còn có răng cửa, ngay ngắn và dài. Tất cả đều cho thấy ông ấy là người có thể tín nhiệm. Nên nhìn về tướng số học, anh tin tưởng ông ta.”
Tôi gật gật đầu: “Em cũng tin tưởng anh. Chỉ là Thẩm Hàm kia… Nếu hôm nay…”
“Người ta đã có lòng lừa em mà. Ưu Tuyền, em đã rất giỏi rồi. Nếu như có một ngày em đủ khôn khéo, học được cách chỉnh người, anh lại còn phải đề phòng em nữa thì không phải rất mệt sao? Đừng để tâm chuyện của Thẩm Hàm nữa.”
Tôi bĩu môi. Tôi vẫn biết mình làm không được tốt, nhưng trước giờ Tông Thịnh chưa từng ghét bỏ tôi. Nói anh là người đàn ông ấm áp cũng không sai. À mà cũng không đúng, có những lúc anh lạnh như băng khiến người ta đều phải sợ hãi, nhưng chưa bao giờ anh oánh trách tôi điều gì.
“Ngày mai dậy sớm một chút, cùng anh đi tới chỗ ông thầy bói hai mươi tệ kia coi có phải ông ta trở lại không.”
“Anh cũng hoài nghi hắn?”
“Ừ, không cần nói với Ngưu Lực Phàm, hai chúng ta đi thôi.”