Ngay lúc này, bên ngoài cửa sổ có ánh sáng thật mạnh chiếu vào, đèn chớp tắt theo quy luật. Cũng ngay lúc đó ở ngoài có tiếng còi ô tô chói tai vang lên. Ánh sáng quá mạnh, cơ hồ sát tận cửa sổ, dường như xe chạy sộc vào từ ngoài. Ánh sáng gay gắt, thậm chí làm tôi cảm thấy ấm nóng cả người.
Thẩm Kế Ân buông tay tôi, tôi mơ hồ cảm giác như hắn đã làm động tác gì đó ở tay tôi. Tôi k hông thể biết là gì, nhưng cảm thấy có gì lạ lạ.
“Anh em tới tìm em. Đi thôi.”
Hắn buông tôi ra.
Tôi kinh hoảng lao ra ngoài, hoảng tới mức cửa phòng họp tôi phải vặn vài lần mới mở ra được.
Ra ngoài, hai bảo vệ đang đứng ngay cổng la to với chiếc xe Tông Thịnh: “Ai vậy?”
Tôi vội chạy ra nói:
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng ta lập tức liền rời đi.”
Bảo vệ kinh ngạc nhìn tôi, lại nhìn Thẩm Kế An đang đi ra từ phía phòng họp, bọn họ iMeo_mup lặng.
Tôi lên xe Tông Thịnh, thở hổn hển, vội vã nói: “Đi mau, đi mau, chạy nhanh đi. Đi rồi lại nói.”
Tông Thịnh quay đầu xe, nhưng không rời đi mà nhìn Thẩm Kế Ân đang đứng ở cửa khách sạn, bờ môi cong lên cười lạnh trào phúng.
Xe rời đi, hòa vào dòng xe cộ trên đường, tôi vẫn chưa bình tĩnh lại. đột nhiên, xe phanh gấp, cả người tôi nhào về phía trước. Ban nãy vội lên xe tôi vẫn chưa đeo dây an toàn nên cả trán đập mạnh vào kính chắn gió.
“A!” Tôi chưa kêu hết tiếng thì hắn đã nắm lấy tay tôi để lên mũi hít, y như Thẩm Kế Ân.
Chẳng biết do mối quan hệ ái muội giữa tôi và hắn hay do gì, nhưng cùng một động tác, khi Thẩm Kế Ân làm thì tôi cảm thấy sợ hãi… nhưng Tông Thịnh làm như vậy thì tôi lại chỉ cảm thấy đôi môi hắn lướt nhẹ qua ngón tay tôi, dường như không phải là hít mùi trên ngón tay mà là đang hôn lên ngón tay tôi vậy. Trong nháy mắt, cả khuôn mặt tôi đỏ bừng, cảm giác sợ hãi cũng tan biến.
Hắn buông tay tôi xuống, hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
“Chắc chắn là có.”
“Ban nãy, Thẩm Kế Ân cũng làm như vậy.”
“Ồ, xem ra hắn cũng không yếu.”
“Cái gì?” Meo_muptôi thật sự không hiểu nên hỏi lại.
“Hắn có thể cảm giác được thượng tuyến trên ngón tay em, không chỉ có cảm giác được, còn phá được. Cũng may mắn tôi không ngồi yên chờ mà ngay khi em bị hắn túm đi thì đã tìm ra vị trí của em rồi chạy xe thẳng tới đó, nếu không thì chỉ cần hắn phá xong thì tôi sẽ mất liên hệ với em.”
Tôi thở dài, cũng may là hắn đã làm như vậy.
“Tông Thịnh, gã nói cho anh 500 ngàn giúp hắn xử lý đồ dơ ở khách sạn, tôi không biết hắn có ý đồ gì, nhưng hắn nói như vậy.”
“Điều gã nói không tin được. Ban nãy đứng gần hắn, dưới ánh đèn chiếu vào tôi có thể nhìn rõ mặt gã, hừ, lông mày cụt-nhiều xảo trá. Môi khi khép có cuộn sóng, nên chính là kẻ có thể vì mục tiêu của mình mà bất chấp thủ đoạn. Nhìn tôi cái gì?”
Lúc hắn nói chuyện, tôi nghiêng đầu nhìn miệng hắn. Môi hắn dường như cũng có vân cuộn sóng, nhưng mà tôi không dám nói hắn mà chỉ dám cười.
Tôi không nghĩ tới hắn lại chạy xe thẳng về căn nhà ở ngoại ô. Dừng xe, hắn nói: “Em gọi cho Lan Lan, nói mấy ngày nữa có thể đi dạo phố, cứ nói là… tôi hẹn.”
Tôi đang xuống xe, nghe hắn nói thì động tác ngừng lại. Trong lòng có chút thấp thỏm, hắn có ý gì đây? Tôi thật sự… liều chết để vào khách sạn tìm hiểu thông tin cho hắn. Vậy mà hắn chẳng cảm ơn hay gì, mà bảo tôi hẹn Lan Lan hộ hắn. Hắn muốn gì đây??? Tôi thì lo lắng hãi hùng vì hắn, cứ thế mà hắn không quan tâm à?
Tôi xuống xe, bực bội sập cửa, ý tứ rõ ràng rằng tôi đang trong tâm trạng khó chịu, thật khó chịu. Dậm mạnh chân, tôi đi về phía nhà hắn, chỉ là tới trước cổng chính thì dừng lại… không có chìa khóa thì không vào được, đang tính toán giữ thể diện cốt khí mà ra trạm xe bus, đi xe bus trở về…
Ngay khi tôi quay người lại thì hắn đã vội chạy tới, trong tay cầm một chùm chìa khóa đưa ra trước mặt tôi: “Cho em!”
Tôi đưa tay nhận lấy, còn hắn đã lấy một chìa khóa khác mở cửa. Chùm chìa khóa trong tay tôi còn có một cái bát quái bé xinh để trang trí, rõ ràng là hắn chuẩn bị cho tôi.
Tôi chu môi: “Tôi thích móc khóa khác cơ.”
“Cái này so với mấy thứ kia đáng giá hơn nhiều.”