Tôi vẫn chưa hoàn hồn, thở hổn hển, tay còn cương cứng tư thế đâm cây trâm vào tường.
Đến tận khi Tông Thịnh nắm lấy tay tôi kéo xuống, tôi mới hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía anh. Trên cổ anh có thương tích, máu vẫn còn đang chảy. Khuỷu tay, chân, toàn là vết thương. Tôi vội chạy tới lấy khăn tắm tới cho anh quấn, rồi lại cầm khăn khác đè lên cầm máu cho anh.
Tôi biết, cây trâm gỗ sét đánh kia là vô cùng quan trọng, nên dù làm gì tôi vẫn không buông cây trâm ra, khiến toàn thân trâm đều dính máu.
“Đừng khóc! Ưu Tuyền.” Tông Thịnh cuối cùng cũng lên tiếng. Nghe giọng có thể đoán anh rất mệt, nhưng mà vẫn cố an ủi tôi.
“Em không sao, anh, vết thương của anh.”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, chút nữa sẽ không sao. Trên chân còn thủy tinh vỡ, mình phải đi bệnh viện nào.”
“Đi bệnh viện, đi bệnh viện, đi bệnh viện…” Tôi hốt hoảng, cũng không biết kế tiếp phải làm gì. Anh nắm tay tôi, nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi phòng tắm. Trên tấm thảm đầy vết máu từ chân của chúng tôi. Không chỉ của anh, mà cả của tôi. Ban nãy, khi tôi vào phòng tắm không có cách nào tránh khỏi mảnh thủy tinh đầy trên mặt đất.
Đưa tôi ra phòng khách, Tông Thịnh gọi tổng đài yêu cầu đi bệnh viện. Xong lại gọi cho Ngưu Lực Phàm, bảo hắn nghĩ cách tìm hai bộ quần áo đưa thẳng tới bệnh viện. Còn bệnh viện nào thì chút nữa chúng tôi sẽ thông báo.
Ngưu Lực Phàm tựa hồ cũng không ngủ, chúng tôi gọi điện khuya như vậy nhưng không có một chút oán hận. Khi đó, chúng tôi cũng không suy nghĩ xem bảo hắn hỗ trợ có thích hợp không. Hắn ấy mà, một nam nhân độc thân, nửa đêm biết đi đâu tìm một bộ đồ nữ cho tôi đây?!
Vì muốn che dấu sự tình vết thương của Tông Thịnh nhanh chóng lành lại, tôi phải dùng khăn tắm ở khách sạn băng sơ lại, vết thương bị kính cắt ở chân, mảnh thủy tinh nào rút ra được thì tự mình rút hết ra.
Trước khi xe của khách sạn tới, tôi và Tông Thịnh còn thay áo khoác tắm, cột chặt lại. Xe tới nơi, người phục vụ dùng thẻ mở khóa phòng, không hỏi nhiều mà đưa chúng tôi lên xe. Đương nhiên, tôi mang theo cả túi và ví tiền của mình và Tông Thịnh đi cùng.
Trên xe, người của khách sạn càng hốt hoảng hơn chúng tôi.
Hơn nửa đêm, phòng cấp cứu không có bao nhiêu người. Trong phòng khám, y tá giúp chúng tôi gắp các mảnh thủy tinh ra khỏi lòng bàn chân. TÔng Thịnh bị nghiêm trọng hơn tôi rất nhiều, mảnh thủy tinh li ti đâm vào chân anh khiến cả bàn chân thành một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Tông Thịnh nằm trên giường bệnh, tôi thì ngồi trên ghế. Anh đưa tay ra, sờ sờ bàn tay tôi, lúc này tôi mới phát hiện mình vẫn nắm chặt cây trâm gỗ sét đánh.