Tôi không do dự mà cất phong bì lì xì vào túi, chút nữa ăn cơm xong tôi sẽ mang về đưa cho ba mẹ. còn tiền, nếu nhận chính là đồng ý, còn nếu trả lại sẽ khiến ông bà thương tâm.
Ăn cơm tối ở nhà Tông Thịnh, bà không đề cập tới phong bì lì xì kia mà chỉ cười với tôi. Ăn xong tôi quay về nhà cùng Tông Thịnh, hai chúng tôi chậm rãi đi bộ về.
Buổi tối, gió vô cùng lạnh, anh dùng đèn từ điện thoại soi đường cho tôi. Thực ra, anh không cần đèn vẫn nhìn được trong bóng tối nên ánh sáng này chỉ là giành cho tôi. Tôi thong thả cho tay vào túi đi bộ về nhà.
Tôi nói với Tông Thịnh về bao lì xì. Và với chúng tôi, bao lì xì đã trở thành bí mật được chôn dấu trong lòng chúng tôi, không cần nói ra, mà trở thành hứa hẹn, không cần nói ra nhưng chúng tôi đều nắm rõ.
Tông Thịnh nói: “Nên thế, để cho ba em đi nói lại với mọi người trong thôn, không có mọi người lại cho rằng em không danh không phận, lại mang theo bụng bầu mà theo anh.”
“Hình như lần này công ty tổn thất lớn quá.”
“Ừ, cơ bản thì toàn toàn bị thiếu hụt. Ăn Tết, phát bao lì xì xong thì phía tài vụ suýt nữa đã khóc ròng với anh. Nhưng em không cần phải lo lắng, nếu anh mạng lớn sống sót qua ngày đó thì tự nhiên anh sẽ có cách. Ngân hàng cũng cho vay, nên mình chỉ cần cầm cự khoảng sáu bảy tháng nữa thôi, Ưu Phẩm hoàn công, bàn giao nhà phần lớn, chúng ta có thể vượt qua được hết.”
Tôi gật đầu, bất kể là anh an ủi tôi hay thế nào, dù sao tôi cũng biết rằng toàn bộ tài chính của công ty đã dốc hết vào Ưu Phẩm. Chỉ cần Ưu Phẩm thắng thì Tông An sẽ có cơ hội chuyển mình. Nếu Ưu Phẩm bại thì chắc Tông An có thể phải tuyên bố phá sản. Thậm chí, khoản tiền đã thu của khách sẽ thành khoản nợ siết chặt chúng tôi.
Về tới nhà, chúng tôi ăn ý không nhắc tới chuyện này, thay bộ mặt tươi cười nói chuyện với ba mẹ. Lúc tôi đưa phong bao lì xì cho ba, hai mắt ba tôi như tỏa sáng, vừa đếm tiền vừa nói:
“Tiền này ả, đủ cho nhà mình mua một quả đồi, rồi trồng tùng, mười mấy năm nữa thì khai thác, tới chừng đó con hai đứa đi học cấp ba, học đại học cứ để cho ông ngoại lo.”
Mẹ kéo tôi qua bên giải thích: “Ba con mấy hôm trước tát ao cá kiếm lời không ít. Ra giêng đi đào củ sen bán. Tông Thịnh à, nhà mình có được ao cá cũng dễ sống hơn trước. Hai đứa về đừng nói với bà chuyện sửa nhà gì nữa. Ba mẹ biết, nhà các con giờ cũng cần tiền xoay xở.”
Tông Thịnh vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng, không hề đổi thái độ. Tôi cười gật đầu với mẹ.
Những ngày Tết đều rất tốt đẹp, ít nhất ngoài mặt là thế.
Ở quê, nhà nào cũng đốt pháo, xác pháo đỏ rực cả mặt đất.
Ba mươi Tết, chúng tôi ăn cơm tất niên lúc 3 giờ chiều ở nhà ba mẹ, rồi 6 giờ tối lại ăn tất niên ở nhà Tông Thịnh.
Sáng mùng một, từ đường mở cửa, hiến tế tổ tông, thỉnh gia phả.
Thỉnh gia phả ra là để ghi nhận những hậu bối trẻ con được sinh ra trong năm, đám nhỏ mới sinh trong năm qua là lần đầu vào từ đường, được người lớn bế mà thắp hương cúng bái tổ tông. Chỉ một loáng, từ đường đã đông đúc nhộn nhịp. tôi vốn ít khi đi bái tổ tông như vậy, bố mẹ tôi cũng không để ý chuyện này nên nhà tôi cũng chẳng đi. Thứ hai, tôi vẫn còn chưa lấy chồng, là người trước sau gì cũng gả ra ngoài nên cũng không cần thiết phải đi bái tổ tông nhiều. Nhưng một khi tôi gả đi, bái tổ tông nhà chồng thì coi như đã thành người trong nhà rồi. Khi đó, địa vị của người làm con dâu sẽ cao hơn các cô con gái trong nhà.
Tôi theo Tông Thịnh đứng bên ngoài xem náo nhiệt, nhìn những người già trong tộc mang gà vịt heo đi vào cúng, nhìn đám trẻ năm nay tròn một tuổi được người lớn long trọng bế vào trong từ đường nhập vào gia phả.