Tôi biết, tôi đã thành công. Tôi đã dùng chính bản thân mình để đánh thức Tông Thịnh, giúp anh không còn đắm chìm trong ảo tưởng giết cô gái kia nữa.
Khi tay tôi buông ra, anh cũng đã đẩy tôi xuống bên dưới vòi hoa sen.
Sau một hồi thống khổ và vui sướng cao độ của việc vận động cường độ mạnh, chúng tôi nằm trên giường, dựa vào nhau. Anh hút thuốc, tôi bực bội quay sang chỗ khác nhưng anh lại vươn tay kéo tôi trở lại bên cạnh.
“Ưu Tuyền, sao em biết anh bị ảnh hưởng?”
“Hừ! Cười ngây ngô. Bản thân anh đó, cười còn khó chứ nói chi ngồi cười ngây ngô!”
“Ngây ngô cười?” Anh lặp lại, căn bản không tin chính mình sẽ ở kia ngây ngô cười. “Có một điểm nhỏ mà anh nhớ rõ, anh đang siết cổ một cô gái thì em đột nhiên xông vào, đòi cùng anh chịch. Anh còn đang kỳ quái, sao tự dưng nhiệt tình như thế.” Anh bóp tắt điếu thuốc. “Không phải chuyện gì tốt!! Hồi trước anh cũng từng bị, Lão Bắc dùng một đồng xu ấn vào trán anh thế là xong. Không giống như em, quậy lớn tới vậy. Anh có cảm giác dạo gần đây anh dễ bị ảnh hưởng hơn trước. Anh quyết định từ ngày mai sẽ dậy sớm luyện công.”
Tôi lại quay người đi: “Em làm sao mà biết là ấn đồng xu lên trán là được. Nhìn anh cười ngây ngô em gấp muốn chết, em, em, anh còn như vậy, ngủ!!! Hừ!!!”
Trời ạ, đêm nay tôi thật mất mặt mà. Hóa ra chỉ cần ấn một đồng xu lên trán anh là xong, vậy mà tôi lại dùng thân mình đi lấp lỗ châu mai, cả người đầy thương tích, dấu tay xanh tím toàn thân, trên cổ còn có vết cắn. Người ta thì là dấu hôn, còn người mình thì chân chân thật thật cắn. Hôm nào phải dạy cái gã này thế nào là dấu hôn mới được!
Cũng may phần này chưa hoàn, bạn lên Facebook của Mèo hoặc chờ chut nữa mèo up lại chương này nhé đã là mùa thu, mặc áo cổ lọ cũng sẽ không bị lộ ra. Tôi cố ý mặc váy cổ lọ, mặc thêm áo khoác nữa chỉ vì muốn che đi dấu vết trên cổ. Tông Thịnh muốn đi làm, hiện tại không giống như trước đây nữa, không còn nhàn nhã nữa rồi. Anh đã phụ trách hạng mục tòa nhà Linh Linh nên phải làm cho tốt.
Còn một điều chúng tôi lo lắng nữa là Thẩm Kế Ân đến bây giờ còn không có xuất hiện! Gã không chết được, hoặc nói cách khác, gã đã chết, không sống được, cái này chúng ta đều biết. Những nhân tố như thế này càng không xác định được càng khiến chúng tôi lo lắng!
Theo kế hoạch hôm nay tôi sẽ đi làm cùng Tông Thịnh, cũng vì anh tính tối nay lẻn vào khách sạn Sa Ân xem Thẩm Kế Ân có phải đang ngâm mình trong bồn máu không, không khôi phục được thì chỉ có thể ngủ say.
Nếu đúng vậy, anh bỏ thêm chút chu sa vào trong cái bồn, hoặc đổ xăng vào đốt luôn.
Dù sao Lão Bắc còn đang bận rộn vụ gỗ sét đánh, chúng tôi chỉ tới rút củi đáy nồi mà thôi. Thẩm Kế Ân nếu đã giải quyết xong thì Thẩm gia còn gì nữa đâu?
Thay đồ xong, đi đôi giày ba phân, nhìn Tông Thịnh còn đang trong phòng tắm tôi lại đi vào, đừng có lại nhìn mình trong gương rồi nhìn tay, rồi lại ảo tưởng cảnh siết chết người nữa. Nếu vậy, tôi còn phải lăn giường kịch liệt như tối qua sao?! À không! Nếu vậy, tôi phải đi kiếm một đồng xu ấn vào trán anh mới được.
Tông Thịnh đang đứng trước gương, cài khuy rồi lại cởi ra, cởi ra rồi lại cài…
Tôi dựa vào cửa phòng tắm nói: “Thôi đi, đừng có muộn tao nữa. Em là con gái mà còn không có điệu như anh đâu.”
“Anh điệu cái gì. Là kiệt tác của em đó. Anh cài nút lại thì nhìn có vẻ ngốc, không cài thì thấy vết sưng. Lỡ ông hỏi tới vết thương trên cổ là sao, anh biết đáp thế nào?”
Tôi chu môi, nhìn anh đút tay trong túi quần, nhìn mình trong gương, cuối cùng quyết định không để ý nữa, cứ thế để mở cổ áo.
“Đi thôi, mỗi ngày đi làm trễ hoài không giống người đi làm gì hết.”
“Anh là ông chủ đó, Tông tiên sinh. Mặc như vậy là chói lọi khoe dấu hôn đó, đang muốn thông đồng với tiểu mỹ nữ trong công ty à?”
“Là vết thương bị cắn!”