“Anh trai em không giống như em nghĩ đâu…”
“Đêm qua, tôi đã nói chuyện với anh tôi cả buổi tối. Chỉ cần các người có thể để Trần Thần lại, đứa nhỏ này không có thì thôi! Tôi biết các người sẽ đi liên hệ với ba mẹ Trần Thần. Nếu ba mẹ hắn thật sự quậy cho lớn chuyện thì anh trai tôi chỉ có thể an bài cho Trần Thần chết thêm lần nữa, mà tới chừng đó thì anh tôi cũng chết theo. Tôi chỉ còn một mình…” Thẩm Hàm khóc lên.
Bà chủ quán bưng hai ly sữa ra tới nơi, thấy thế vội hỏi: “Làm sao vậy? Mới sáng sớm đã khóc tới như vậy?”
Tôi đang suy nghĩ tìm cách để che giấu một chút thì không nghĩ tới Thẩm Hàm đã gào lên: “Chị này khi dễ em, thấy em còn nhỏ thì khi dễ em. Chị ấy biết rõ em cô nhi, không ba không mẹ, còn muốn khi dễ em. Ai thương xót cho em đâu cơ chứ, ai chẳng có ba có mẹ hu hu!”
Bà chủ nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái. Tôi vội xua tay nói: “Không đúng không đúng, cô ấy nói giỡn. Thẩm Hàm em đừng nói chuyện lung tung nha!”
“Chẳng phải sự tình là vậy sao? Chị chỉ ngồi chờ để khi dễ cô nhi như tôi thôi.”
“Chị… việc em nói, chị không quyết định được, để chị hỏi Tông Thịnh đã, em đừng khóc!”
Thẩm Hàm vội lau lau nước mắt, ngửa đầu cười nói với bà chủ tiệm: “Không có việc gì không có việc gì, em nói giỡn thôi!”
Lúc này, biểu tình trên khuôn mặt bà chủ càng thêm kỳ quái. Thẩm Hàm quay sang nói với tôi, cũng cười: “Gọi điện thoại đi, Tông Ưu Tuyền.”
Tôi trừng mắt nhìn cô nàng, nói nhỏ: “Tìm chỗ nói chuyện thì không nên tới đây, biết vậy lúc nãy đi thẳng sang công trường, không có ai, cho cô nàng tha hồ khóc, khóc tời trời sập cũng không có ai nhìn tới.”
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tông Thịnh, sau khi trao đổi nói ý buông tha Trần Thần, để cho Trần Thần tiếp tục làm anh trai Thẩm Hàm, còn cô nàng cũng đồng ý xóa sạch đứa nhỏ đi. Tông Thịnh nhanh chóng hồi đáp: “Vậy được, anh lập tức liên hệ với NgưU lực Làm, kêu anh ấy tới đón hai người.”
“Được, em sẽ trông cô nàng.” tôi vừa nói, vừa nhìn Thẩm Hàm. Cô nàng mỉm cười với tôi. Hôm nay, cô nàng mặc đồng phục, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.
Cúp máy, tôi nói: “Ngưu Lực Phàm một hồi sẽ tới đón chúng ta. Hôm nay đi bệnh viện luôn đi! Em cứ yên tâm, chị sẽ làm dịch vụ không đau, đi bệnh viện chính quy, không để cho em gặp nguy hiểm. Con là của Ngưu Lực Phàm, Ngưu Lực Phàm sẽ qua để ký tên.”
Thẩm Hàm bĩu môi, khuấy ly sữa trước mặt.
“Chỉ là phá thai thôi mà, năm kia tôi làm rồi. Sao chị còn khẩn trương hơn cả tôi vậy?”
Thẩm Hàm nói khiến tôi ngây ngẩn cả người. Tôi biết, Thẩm Hàm không phải ngoan ngoãn gì. Lúc trước cũng chính vì thế mà Ngưu Lực Phàm hoài nghi đứa nhỏ không phải của mình, nhưng khi nghe những lời này từ miệng cô nàng, lại còn nhẹ nhàng đến vậy khiến tôi thật hoang mang.
Uống sữa xong, Thẩm Hàm đứng dậy nói: “Tôi về trước. Hắn đến thì kêu gọi cho tôi.”
Tôi cũng đứng dậy, chắn đường: “Ngưu Lực Phàm tới giờ đó, không tới vài phút đâu, em còn chưa ăn sáng mà, coi ở đây có gì không chị mời.”
Thẩm Hàm xấu hổ cười, sau đó mới xoay người đi về hướng quầy bar, gọi vài món. Có lẽ do tôi mời nên gọi rất nhiều, hơn nữa lại toàn gọi đồ đắt. Một miếng bánh kem nho nhỏ hết 60 đồng tiền, trong lòng tôi bắt đầu tính toán xem có mang đủ tiền không?
Có ăn có uống, Thẩm Hàm lại ngồi xuống, bắt đầu chê bai Ngưu Lực Phàm. Cái gì mà nhà ở quá cũ, nấu ăn không có ngon, gì mà trên giường chẳng có chút sáng tạo… toàn những điều mà con gái chẳng dám nói.
Ăn uống xong xuôi, tôi đang thầm nghĩ sao Ngưu Lực Phàm còn chưa đến thì Thẩm Hàm lại đứng lên, ra ngoài nói: “Tôi đi mua băng vệ sinh.”
“Em không phải đang có thai sao, sao lại cần băng vệ sinh?” tôi cũng khẩn trương đứng lên chặn đường. Nếu cô nàng bỏ đi, chúng tôi tìm không thấy cô nàng mà Trần Thần bên kia làm gì đó, không phải là chúng tôi mệt mỏi hơn sao?