Dường như Tông Thịnh có thể cảm nhận được cảm xúc của tôi. Sau khi về nhà, anh đặc biệt chiếu cố cảm xúc của tôi. Lúc nằm trên giường, anh ôm tôi thật chặt, thì thầm bên tai tôi: “Có anh đây rồi, sẽ không sao đâu. Sẽ không có việc gì.”
Ngày hôm sau, tôi lại đi đến văn phòng, nhoài người trên bàn nhìn sang khách sạn phía đối diện. Tiểu Mễ ngồi bên cạnh tôi trang điểm, hỏi: “Soái ca hai hôm rồi đi làm với em đâu rồi? Không phải là hồng hạnh xuất tường bị tiểu lão bản phát hiện chứ.”
“Người đó là bạn của Tông Thịnh đó.” Tôi yếu ớt đáp. Tối qua, khi anh quấn lấy tôi trên giường, tôi cảm thấy tương lai chẳng có gì đáng sợ, nhưng lúc này ngồi đây có một mình, nhìn đám mây xám xịt bên trên Sa Ân khiến tôi không thể vực dậy tinh thần.
Tiểu Mễ buông hộp phấn má hồng xuống, cúi người nói nhỏ: “Chà, bạn trai cua bạn của bạn gái thì thấy nhiều, chứ bạn gái cua bạn của bạn trai thì ít nha. Nhưng mà cũng chỉ là đổi cách nói thôi mà, kiểu như vậy giờ cũng chẳng hiếm nữa.”
Tôi lườm Tiểu Mễ: “Có khác nhau sao? Hơn nữa chị thấy em có bản lĩnh kia sao?”
“Ờ ha, nhìn em thì đúng là không có bản lĩnh đó. He he.” “Chị lo trang điểm đi, chút nữa khách tới giờ đó.”
“Mấy nay vắng hoe mà, phải tầm 11-12 giờ may ra có người tới.”
Chúng tôi còn đang tán chuyện thì Tiểu Trần đứng vỗ tay nói to: “Qua đây qua đây nào, họp!”
Tiểu Mễ bĩu môi, thu gom đồ rồi đi cùng tôi sang. Bộ phận kinh doanh của chúng tôi ở đây cũng chỉ có một quản lý là hắn, thêm 8 nhân viên kinh doanh chúng tôi tổng cộng có 9 người.
Mọi người tụ tập xong, thì Tiểu Trần bắt đầu: “Có vẻ như tình trạng văn phòng chúng ta có vẻ sa sút, nên có vài yêu cầu giành cho mọi người. Như hôm qua, đại sư kia tới, giám đốc cũng nhận xét, vấn đề tiếp đón khách của chúng ta không có vấn đề, nhưng mà vẫn còn phải điều chỉnh một chút. Về sau, mỗi ngày thời gian đi làm chính thức là 8 giờ 30 sáng, mọi người phải trang điểm chỉn chu xong trước 8 giờ 30.”