Ăn cơm xong, thấy còn sớm nên tôi nói muốn đi bệnh viện thăm ông, từ sau khi ông xảy ra chuyện tới giờ tôi còn chưa đi thăm lần nào, toàn là bà tranh thủ thời gian đi thăm tôi mà thôi.
Tông Thịnh không vui nhưng không nỡ từ chối, vẫn đưa tôi đi thăm ông.
Phòng bệnh một người ở bệnh viện thành phố, bà nhìn thấy tôi đi sau Tông Thịnh thì kinh ngạc không nói nên lời.
“Ưu Tuyền, con tới làm gì hả? Xuất viện thì ở nhà dưỡng thai đi.”
“Con không sao, con tới thăm ông một chút.” Tôi nói, nhìn ông vẫn còn đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường, ông tỉnh rồi, nằm lặng lẽ nhìn tôi.
Bà kéo tôi tới trước, nói với ông: “Ông à, Ưu Tuyền mang thai rồi, hơn hai tháng rồi đó. Tuy lúc trước có bị động thai khí nhưng mà chắt nhà mình phước lớn, không sao. Mấy tháng nữa thôi là mình có chắt bế rồi.
Ông đó, cứ yên tâm dưỡng sức đi, nằm một chút thì trái đất cũng không có ngừng quay đâu!”
Bà nói, tôi nghe có chút không hiểu, tôi chưa kịp hỏi thì bà đã kéo ghế bảo tôi ngồi xuống rồi nói.
“Bà, cái gì mà trái đất ngừng quay?”
“Ông mấy đứa đó, mới tỉnh lại là đòi xuất viện, nói công ty không có ổng thì sẽ loạn. Còn nói, khu mỏ mà không có bà thì sẽ sụp. Giờ có sụp chưa? Hừ? Lão già này cả đời vất vả, cho ngủ vài hôm thì còn hờn dỗi.”
Tông Thịnh không lại gần chúng tôi mà chỉ dựa vào cạnh cửa phòng bệnh mà nói mọi chuyện ở công ty và khu mỏ, nhắc tới cả chuyện Tông Đại Hoành tính toán cuỗm tiền. Ông nằm trên giường, yếu ớt nói: “Cảnh tỉnh nó đi. Nói với cả họ một tiếng nữa. Nếu không, sau này ông đá đít nó thì trong họ lại bảo không để cho nó mặt mũi.”
Tông Thịnh gật đầu đáp lời. Ngồi một hồi, bà bảo tôi mau về nghỉ, không cho ở lại nữa.
Tôi theo Tông Thịnh ra ngoài, lên xe thì chạy thẳng về phía công trường, vốn cho ra Tông Thịnh đưa tôi đi xem làm pháp sự, nhưng không ngờ lên xe thì anh bảo: “Chút em đi dạo loanh quanh gần đó nhé, chú ý an toàn bản thân, xem có mua sắm gì không. 9 giờ bọn anh bắt đầu, khoảng 9:30 là xong, anh đón em về nhà.”
“Em ở lại không được sao?” tôi hỏi khẽ, “nếu là em, em sẽ đi cùng anh đó, em hứa sẽ ở yên bên cạnh không lên tiếng.”
Tông Thịnh lái xe, do dự rồi đáp: “Được rồi, để em đi một mình anh cũng không yên tâm. Thẩm hàm không biết hiện đang ở đâu. Pháp sự bên phía Sa Ân chắc khoảng 26 tháng 2 tức là rằm tháng Giêng âm lịch, Thẩm Kế Ân muốn làm gì đứa nhỏ chắc phải rằm tháng Chạp. Còn hơn mười ngày nữa, Thẩm Hàm sinh tử chính là quyết định trong mấy ngày này. Chút nữa, để nói Ngưu Lực Phàm coi sao.”