“Hồi đó, tụi nhỏ được nghỉ, Kế Ân được nghỉ hè bị ba cùng ông nội và Lão Bắc kêu đi, nói là đi xem công trình gì đó, trẻ con thì biết gì mà xem chứ. Nhưng bọn họ cùng nhau đi, sau khi trở về thì Kế Ân tự nhốt mình trong phòng. Và cũng từ sau đó, nó không còn thân cận với em gái nữa, ta đi tìm thì nó lảng tránh ta.
Nhưng ta lại phát hiện ra, trong phòng nó có mùi máu.
Ta nói với ba Thẩm Hàm, nhưng ông ta nói ta nghi thần nghi quỷ. Ta thì tin con trai mình đã xảy ra chuyện. Có một buổi tối, ta đi theo Kế Ân ra ngoài, thấy bọn họ đi vào một kho hàng bỏ hoang. Ta nhìn qua khe hở thì thấy bọn họ đang muốn Kế Ân ngâm mình trong máu. Ánh mắt Kế Ân dại ra, nhìn hoàn toàn không giống người sống.
Ta bị bọn họ phát hiện, ba Thẩm Hàm kéo ta qua một bên, chúng ta cãi nhau rất lớn,hắn suýt nữa đã bóp cổ ta chết. Hắn bảo rằng con trai chúng ta vốn đã chết từ lâu, chính là dùng máu để dưỡng nó mới có thể sống sót như vậy.
Ta thà đem con trai mình đi thiêu chứ cũng không muốn nó thành ra như vậy. Ta thậm chí không dám tới gần Kế Ân, tình cảm với nó cũng càng lúc càng mờ nhạt.”
“Chỉ là như vậy, không đến mức dì xuất ngoại chứ.” Tôi hỏi: “Dì còn có Thẩm Hàm, có thể sống cùng cô ấy mà.”
“Cả nhà bọn họ đều biến thái, ta từng nói với bố chồng, thiêu Kế Ân đi, đừng làm cho nó thành ra như vậy, người không ra người quỷ không ra quỷ. Meo Mup dịch và đăng truyện tại g'ac s'ac h . com Ông ta lại nói, đây là mệnh của Kế ân, máu của Kế ân đã dung nhập với khách sạn Sa Ân. Chỉ cần Kế Ân còn tồn tại, thì tài vận của Thẩm gia sẽ không yếu đi, thậm chí vài thập niên sau có thể coi như là đứng đầu thiên hạ. Thẩm gia muốn không chỉ là tiền! Người đều đã chết, muốn cái gì có ý nghĩa sao?”
Tông Thịnh hạ cửa sổ xe, châm một điếu thuốc: “Hóa ra là nền! Ta, Vương Càn, còn có đứa nhỏ mười ba tuổi kia đều chỉ là chất xúc tác mà thôi. Muốn trị tận gốc căn nguyên, vẫn phải nhờ tới huyết mạch của nhà họ Thẩm. Nó là nền tảng của khách sạn. Chừng nào đất đai vẫn là của họ, thì cho dù tòa nhà bị phá bỏ thì cũng vô dụng.”
Mẹ Thẩm Hàm nhìn tôi: “Các ngươi là muốn... hủy đi khách sạn Sa Ân sao?”
“Đúng vậy, chúng ta muốn như thế.” Tông Thịnh nói, “Nhưng mà chúng ta không có bản lĩnh hủy đi nền khách sạn, không thể hủy đi kho hàng cũ bên dưới.” Đây là hiện thực mà chúng ta phải đối mặt .
Mẹ Thẩm Hàm cúi đầu, bộ dáng vô cùng thống khổ. Dì đã không còn là người phụ nữ xinh đẹp thời thượng mà chúng tôi đã nhìn thấy, mà nhìn vô cùng chật vật.
“Chín năm trước, khi khách sạn được xây lên, ba Thẩm Hàm nói với tôi muốn để Thẩm Hàm trấn lâu. Ta không biết hắn nói cái gì, nhưng ta cảm giác không phải là chuyện tốt gì .
Ta muốn mang Thẩm Hàm đi, cái nhà này thật sự quá khủng khiếp không thể chịu đựng nổi nữa. Ta không dám nói với bất cứ ai, nhưng Kế Ân lại nhìn thấy ta thu thập đồ đạc, nó nói ta không cần đưa em gái đi.
Khi nhìn thấy nó, ta không kiềm chế được mà run rẩy… khi đó, ta…”
Dì nghẹn ngào. “Ta bỏ đi một mình. Ta sợ, sợ kẻ tiếp theo sống không sống mà chết không chết sẽ là chính ta.”
“Thẩm Hàm cũng bị xuống tay?” Tôi ngồi đối diện ở phía trước nói.
Tông Thịnh dập thuốc: “cô ấy không có. Theo lời dì nói và xét tình hình lúc đó thì không chừng là Kế Ân đã bảo vệ em gái.
Thời điểm anh nghỉ hè, Lão Bắc quả thật có mấy lần rời đi một mình, nhưng đi ba bốn ngày thôi, hơn nữa còn đi xe lửa nữa. Khi đó, có lẽ lão không có thời gian chú ý tới bố cục ở khách sạn.
Chuyện ở khách sạn là khoảng chín năm trước, lúc đó di động còn chưa phổ biến, nên có lẽ chuyện này hẳn là do Ngưu tiên sinh nào đó, có lẽ vẫn phải hỏi thêm ở ông thầy bói kia.”
Mẹ Thẩm hàm đột nhiên kích động nhào về phía trước: “Các ngươi phải đối phó khách sạn Sa Ân, hãy giúp ta đem Kế ân thiêu đi! Thẩm Hàm thì đừng để con bé trở về, để ta làm thủ tục đưa con bé đi đi. Chúng ta đi nước ngoài thôi. Cả nhà đó toàn là đồ biến thái.
Các người không phải là bạn con bé sao? Giúp ta một lần, giúp Thẩm Hàm một lần, đừng để cho Thẩm Hàm cũng rơi vào chuyện này đi.”