Tôi nhìn lại TV, trên màn hình không chiếu bộ phim ban nãy, mà là một không gian tối om, trong bóng tối lấp loáng ánh sáng một ngọn đèn pin. Tôi hoang mang, nhấn nút đổi kênh, có khi tôi vô tình nhấn trúng nút nào trên điều khiển chăng?
Nhưng, tôi bấm mà TV vẫn không đổi kênh, vẫn chiếu cảnh ban nãy. Tôi nhìn TV, nhìn cảnh bóng tối và ánh đèn pin leo lét. Đôi lúc, đèn pin lia tới chỗ ống kính làm màn hình sáng lòa lên, không có thanh âm, chỉ có bóng đêm và đèn pin.
Có cái gì đẹp đâu trời? Tôi nghĩ, rồi bĩu môi, cầm điện thoại định tắt TV lên giường nằm nghỉ.
Nhưng ngay khi tôi đi về phía TV thì đột nhiên đèn pin quét qua bóng lưng của một người đàn ông, mặc bộ đồ jean, bóng lưng nhìn rất quen thuộc. [Meo_mup]
Tông Thịnh?!
Đột nhiên trong lòng tôi nghĩ đến anh, tôi lại ngồi xuống, nhìn màn hình TV chăm chú.
Vẫn không có tiếng, chỉ có bóng đêm và ánh đèn.
Suốt vài phút như vậy, nhưng tôi lại vô cùng kiên nhẫn ngồi xem. Đột nhiên, ánh đèn ngừng lại, có giọng Ngưu Lực Phàm truyền đến: “Sao không thấy cửa vào nhỉ? Lần trước mình chạy vội chạy vàng vào mà tìm thấy ngay.”
“Tôi không cảm nhận được những oan hồn bị thiêu chết nơi đây, kho hàng bị khách sạn đè lên trên, khách sạn không sụp, kho hàng không nát thì bọn họ vĩnh viễn cũng không ra được. Hiện tại lại không cảm giác được bọn họ. Chỉ có một khả năng, có người tới đem bọn họ mang đi.” Giọng nói này là Tông Thịnh, thật sự! Thật sự chính là Ngưu Lực Phàm cùng Tông Thịnh! Tôi vọt tới trước TV, kinh hoảng mà nhìn.
“Đem đám quỷ đi? Hắn muốn làm gì?”
“Làm sao tôi biết. Nhưng lúc này, chúng ta không tìm thấy lối vào, đó chính là một trong những tác dụng của việc đó.”
“Tôi, là ba tôi làm ư?” Lúc Ngưu Lực Phàm nói, giọng thật sự miễn cưỡng.
“Có lẽ không phải. Nếu là ông ta có lẽ sẽ thêm mắm dặm muối, làm cho trận thế này cứ thế sập xuống, đè chết chúng ta.”
Vì sao? Vì sao bọn họ hành động lại bị quay phim, chiếu trực tiếp ở TV này? Rõ ràng là cố ý để tôi xem, nhưng để làm gì? Người này có lẽ biết rõ quan hệ của chúng tôi, biết tôi ở đâu, có thể, còn chuẩn bị sẵn để “Đón tiếp” hai người bọn họ.
Kẻ đó chuẩn bị giết chết bọn họ, mà hắn quá tự tin, tự tin đến mức cho rằng mình sẽ không thất thủ, thậm chí còn có thể dư ra một phần lực đem chiếu trực tiếp mọi chuyện cho tôi xem.