Ông già này thậm chí có thể gọi tên tôi, như vậy hoàn toàn không đơn giản. Tôi vội vỗ vào tương nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Ông già tiếp tục nhìn vào màn hình ghi chép nói: “Tông Ưu Tuyền, chết vì sốt cao mà không kịp điều trị nên suy đa tạng mà chết, này, ngươi xem đi, có cần tủ đông không? Nếu có thì phài thêm tiền, mà ta không thu tiền dương gian. Chờ tới lúc người nhà tới đón ngươi rồi thì đốt giấy tiền cho ngươi, ngươi trả lại ta phần thiếu.”
Tôi sợ hãi dựa sát vào tường lắc đầu: "Tôi chưa chết! Tôi chưa chết! Hạ sốt rồi, tôi hoàn toàn chưa chết!"
“Ghi chép gửi tới rồi còn có thể sai hay sao hở? Nhiều người cũng giống ngươi, đã bị đưa tới đây rồi vẫn không biết rằng mình đã chết. Đến tận khi người nhà tới đón mới biết rằng bản thân mình đã chết. Còn rất nhiều kẻ lại vẫn luôn ngoan cố, đến tận khi nhìn thấy mình được hạ táng rồi vẫn không tin mình đã chết.”
“Ta thật sự không chết. Ông à, ta thật sự không chết. Ta hạ sốt rồi. Ta nhìn thấy trong sân có người kêu ta, ta mới ra khỏi phòng bệnh, mơ màng hồ đồ đi đến nơi này. Ta không chết!” Tôi kích động mà kêu. Giờ khắc này, nước mắt sợ hãi nhịn không được mà trào ra, “Đại ca, cầu xin ngươi giúp ta, nói cho ta làm sao mới có thể trở về. Ta không có chết, ta cũng không cần mơ hồ như vậy mà chết ở chỗ này.”
“Đến nơi đây rồi, còn nói không chết? Kẻ gọi ngươi ra ngoài hẳn là Âm Sai rồi, chính vì ngươi đã chết nên người ta đưa ngươi tới đây. Ngươi nếu chưa chết làm sao nhìn thấy âm sai?”
“Ta, người kia không phải âm sai! Mà là, là, Tông Thịnh. Anh ấy không phải âm sai, anh ấy là quỷ thai mà thôi. Anh ấy là người sống. Ta chính là nhìn thấy anh ấy…”
Nói tới đây tôi im bặt, bàn tay luôn nắm chặt mở ra, tôi thấy người giấy có vết máu kia đã bị tôi nắm tới nhăn nhúm cả lại.