Khách sạn Sa Ân ngừng kinh doanh, cô gái mang thai, vậy chẳng phải là Thẩm Hàm sao? Nguyời kéo cô nàng là Ngưu Lực Phàm? Ngưu Lực Phàm đâu phải cái gì nhà giàu mới nổi phú nhị đại a. Phải như Tông Thịnh thì mới đúng chứ nhỉ?!
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tông Thịnh ngồi bên kia, anh đang chăm chú làm việc trên máy. Tôi cắm tai nghe, mở video.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy Tông Thịnh xuất hiện trên video tôi vẫn căng thẳng.
Video là có người núp ở chỗ rẽ thang bộ quay. Có thể nhìn thấy Tông Thịnh đạp cửa một gian phòng. Sau khi đá liên tiếp năm cửa phòng thì anh vào phòng, sau đó là tiếng Thẩm Hàm thét chói tai. Không biết vì cái gì, trong video âm thanh vô cùng ồn ào. Chỉ có thể nghe thấy Thẩm Hàm thét chói tai, Tông Thịnh nói gì đó cũng nghe không rõ. Nhưng từ hình ảnh xem thấy lúc đó trên người Tông Thịnh đã có vết máu, thái độ vô cùng thô bạo. Lúc Thẩm Hàm té lăn trên đất thì anh kéo cánh tay của cô ấy ra ngoài. Đi được hai mét thì Ngưu Lực Phàm từ thang máy xông ra tới. Hắn xông lên trước, trực tiếp ôm lấy Tông Thịnh, mà lúc này, Tông Thịnh nâng chân lên tựa hồ muốn đá bụng Thẩm Hàm.
Ngưu Lực Phàm lớn tiếng kêu Tông Thịnh , nhưng âm thanh rất ồn, không nghe được gì.
Tới đây thì ống kính rung lên rồi hết video. Ngưu Lực Phàm túm Tông Thịnh đi, là về phía cầu thang. Như vậy kẻ quay phim đã bị Tông Thịnh bọn họ thấy được.
Tôi tắt trang web, ngẩng đầu nhìn Tông Thịnh. Hóa ra bọn họ giấu diếm tôi chuyện này. Tông Thịnh vì sao lại ra tay? Kẻ quay phim là ai? Kẻ lan truyền video lên web là ai, rõ ràng cố ý nhắm vào Tông Thịnh.
Tông Thịnh làm những việc này khẳng định không đúng, nhưng anh cũng hoàn toàn không có lý do gì để ra tay với Thẩm Hàn. Thẩm Hàn vốn bản thân không có gì đặc biệt, chỉ có đứa nhỏ trong bụng là đặc biệt. Mà chuyện này, Ngưu Lực Phàm thấy thế nào? Vì đứa bé chính là của hắn.
Trong lòng tôi rối bời, rõ ràng hai bọn họ đều không muốn nói về chuyện này với tôi. Ngay lúc này, điện thoại anh vang lên.
“Alo… ngày mai con đi làm… con thấy rồi… Ông à, chuyện này con không có cách nào giải thích với ông. Nhưng con có thể khẳng định là tin tức không đúng đâu… bán hàng sao, con không quản lý. Chuyện này ông nói với Tiểu Trần đi… con biết, con là người phụ trách dự án, nhưng… bộ phận quan hệ công chúng nói sao?... vậy kêu Tông Đại Hoành đi xử lý đi.”
Anh tựa hồ có chút bực bội mà cắt đứt điện thoại, ngẩng đầu liền thấy tôi đang nhìn mình, anh đóng laptop nói: “Hạ sốt rồi, có sức chưa?”
Tôi nhanh chóng gật gật đầu: “Em không thành vấn đề. Ngủ hai ngày, em khỏe hơn nhiều rồi.”
“Vậy tốt rồi, thay quần áo rồi ra ngoài với anh một chút. Ngày mai anh phải đi làm rồi, tới chừng đó có khả năng sẽ rất bận rộn không có thời gian để chăm sóc em đâu.”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Tôi thử thăm dò hỏi. Nhưng mà thực ra tôi cũng biết, Tông Thịnh sẽ không dễ dàng nói ra cho tôi nghe. Nếu muốn nói thì anh đã nói từ lâu rồi.
“Đi tới trạm xá kia. Em nói trong sổ nhà xác có tên em, việc này phải xử lý. Mặc kệ lý do gì, bị ghi chép lại thì không phải là chuyện gì tốt.”
Tôi vội tìm quần áo. Muốn ra ngoài thì không thể mặc đồ bệnh viện được. “Hồ sơ sinh tử của một người có thể thay đổi được không?”
“Hắn không phải Diêm Vương, ai biết được ghi chép đó của hắn là sao? Đi xem sao rồi tính.”
Sau hơn một giờ, chúng tôi tới trạm xá. Lúc này vẫn còn sớm, mới hơn 9 giờ. Đang là giờ giao ca, các bác sĩ và y tá đều tập trung trong văn phòng, và không ai để ý đến chúng tôi cả. Không có nhân viên bảo vệ ngồi ở cửa khu vực này. Chúng tôi đi thẳng ra phía sau khoa điều trị nội trú.