“Là nhờ anh nhanh hơn người thường đó, không thì giờ em đang nằm còng queo dưới sàn đất chứ còn ngồi đây nói chuyện với anh sao? Tông Ưu Tuyền, cô ta là cái gì của em? Em có nghĩ tới không hả?”
Giọng anh nghe thật sự khó chịu, khuôn mặt lạnh lẽo như kết thành băng. Tôi nghĩ là suy nghĩ của mình anh không thể hiểu được, mà cách anh nghĩ tôi cũng không thể lý giải.
“Giờ Ngưu Lực Phàm đang ở cùng Thẩm Hàm, chuyện của cô ta thì để cho Ngưu lực Phàm giải quyết, chúng ta có bàn hay nói gì cũng vô dụng. Đứa con trong bụng cô ta là của Ngưu Lực Phàm, hơn nữa mẹ Thẩm hàm cũng đang ở đây, nếu anh ra mặt làm gì tổn thương tới con gái nhà người ta, người ta mất hết thiện cảm với mình thì chúng ta làm gì cũng khó.”
Tông Thịnh không nói nữa, nhưng sắc mặt vẫn chưa khá hơn. Chúng tôi im lặng một lúc sau mẹ tôi mới dám đi vào, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc. “Ưu Tuyền, con cũng mệt rồi. Trời cũng không còn sớm, mau ngủ đi, mẹ trông cho.” vừa nói, mẹ vừa len lén nhìn Tông Thịnh. Lúc này anh mới đứng dậy: “Anh về trước, mấy bữa nay anh đều ở công ty, có chuyện gì thì gọi điện để anh quyết định.”
Tôi gật đầu. Tông Thịnh đứng lên, rồi lại quay lại đứng bên cạnh tôi, tay chống lên giường, cúi thấp người nói: “Những việc nguy hiểm như hôm nay không nên để xảy ra thêm lần nào nữa. Giờ em không cần phải làm gì cả, cứ nằm yên ở đây là được rồi.”
Anh chờ tôi gật đầu đáp ứng rồi mới xoay người rời đi.
Anh đi xong, mẹ vội chạy lại hỏi tôi chuyện của Thẩm Hàm, hỏi cô nàng có phải tâm thần không? Sao lại muốn hại chết con của tôi? Tôi quen cô nàng thế nào? Quan hệ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
Hàng tá câu hỏi nêu lên, tôi chỉ có thể tung chăn che đầu, trốn trong chăn rầu rĩ nói: “Mẹ đừng quan tâm. Con ngủ một lát đã, con thật sự mệt mỏi quá.”
“Vậy con ngủ đi, mai mẹ hỏi sau. Mẹ ở trước cửa phòng, để hỏi xem mấy người phòng bên có biết trên lầu sao rồi không.”
Tôi biết chuyện của Thẩm Hàm không thể giải quyết đơn giản được. Cảnh sát cũng đã đến hiện trường, chỉ cần hỏi đơn giản là sẽ biết rõ mọi chuyện.
Thẩm Hàm hiện tại suy nghĩ có chút không ổn, nếu cô nàng nói hết mọi chuyện ra thì người khác cũng chỉ coi như là cô nàng bị tâm thần. Tuy nhiên, biểu hiện vừa rồi của cô nàng thì so ra cũng không khác biệt với tâm thần cho lắm.
Trước kia, Thẩm Hàm dù cho có chút trẻ con nhưng cũng không đến mức không phân biệt được tình huống như vậy. Tôi dám chắc cô nàng đã bị đả kích gì rất lớn từ phía anh trai mình mới thành ra như vậy, giống như cô ấy đã nói, Thẩm Kế Ân đòi ăn đứa nhỏ. Nhưng trận thế kia yêu cầu máu của đứa bé chứ có đòi tới thân thể đâu.
Đêm đó, tôi mơ rất nhiều, rất hỗn loạn, trong mơ tôi thấy con mình bị một người mặc đồ đen sắp sửa ăn, nhưng ngay lúc đó trong lòng tôi lại cứ nghĩ rằng đó là con của Thẩm Hàm.
Mơ mơ màng màng, tôi cứ thế ngủ, khi tỉnh lại là do sợ quá mà giật mình dậy.
Lúc tôi tỉnh thì trời đã gần sáng, mẹ đang nằm ở giường bên. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tôi cẩn thận xoa bụng mình, thì thào: “Con à, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ để con bình an lớn lên.” Những gì xảy ra trong mơ thật sự quá kinh khủng, nghĩ lại tôi còn thấy sợ run người.
Mơ mơ màng màng gian cuối cùng là ngủ rồi. Một giấc này, ta cơ hồ là bị doạ tỉnh. Tỉnh lại thời điểm, thiên tài là tờ mờ sáng, ta mẹ liền ở ta cách vách trên giường ngủ, toàn bộ khu nằm viện, cũng chỉ có mấy cái hài tử thấp thấp khóc thút thít thanh âm mà thôi. Ta thật cẩn thận xoa ta bụng nhỏ, thấp giọng nói: “Hài tử, mụ mụ sẽ bảo vệ tốt ngươi, sẽ làm ngươi hảo hảo lớn lên.” Trong mộng những cái đó cảnh tượng thật sự quá khủng bố. Hồi tưởng lên đều còn cảm thấy đáng sợ đâu.
Cửa sổ khép một nửa vừa vặn nhìn thấy poster ở bên ngoài, là Tông Thịnh trên tấm poster, dáng vẻ vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng, nhìn một lát tôi mới an tâm lại.
Hừng đông, bệnh viện dần trở nên náo nhiệt. Mẹ đã tỉnh giấc, đang loay hoay chuẩn bị cho tôi. Bác sỹ cũng tới, đặc biệt cả chủ nhiệm khoa cũng tới thăm khám cho tôi. Bọn họ hỏi tôi rất nhiều vấn đề, dù gì tối qua tôi cũng bị y tá của bọn họ đưa lên tận sân thượng, mái nhà mà.
Cuối cùng, bọn họ kết luận chuyện tối qua như vậy nhưng tôi không có dấu máu, lần trước xuất huyết cũng đã cách năm ngày, nằm viện thêm ba ngày, nếu không có vấn đề thì tôi có thể xuất viện. Tuy vậy xuất viện xong lúc về nhà vẫn phải uống thuốc dưỡng thai, phải nghỉ ngơi thật nhiều.
Dặn dò các thứ xong xuôi, cuối cùng bác sỹ cũng rời đi. Xem như sau bao ngày nằm viện, cuối cùng cũng đã có tin tốt.
Còn có ba ngày a, còn có ba ngày là tôi có thể xuất viện, sẽ không còn phải nằm liệt trên giường nữa, cho dù phải cẩn thận nhưng sẽ không còn khó chịu như vậy nữa.
Khoảng giữa trưa, Ngưu Lực Phàm gọi điện nói sẽ đem cơm tới cho tôi, bảo tôi chờ. Trong lòng tôi nghi hoặc, Ngưu Lực Phàm không cần chiếu cố mẹ Thẩm Hàm sao? Sao lại có thời gian đem cơm cho tôi?
Chờ tới khi Ngưu Lực Phàm đi vào tôi mới hiểu tại sao, vì mẹ Thẩm Hàm đi ngay sau lưng hắn. Ngưu Lực Phàm vẫn tương đối cẩn thận, không chỉ đem cơm mà còn có canh cá bổ dưỡng cùng rất nhiều đồ ăn bồi bổ. Vốn dĩ mẹ cũng mang cơm cho tôi nên mẹ con tôi đều cảm thấy rất bất ngờ.
Mẹ Thẩm Hàm ngồi trên giường đối diện không nói gì, cứ yên lặng nghe chúng tôi nói chuyện. Sau khi mẹ tôi ăn xong cơm, Ngưu Lực Phàm mới nói:
“Dì à, dì ngày nào cũng túc trực ở đây trông Ưu Tuyền buồn lắm, hay dì đi dạo phố mua sắm gì đó đi. Con ở đây trông cho, yên tâm, con sẽ không để cho Ưu Tuyền gặp vấn đề gì cả đâu. Con sẽ ngồi trông không cho cô ấy xuống xe đâu.”
Mẹ có lẽ rất tin tưởng Ngưu Lực Phàm, biết rõ hắn là bạn của chúng tôi vì dù gì lúc chuyển viện cũng là hắn tới đón tôi. Mẹ quay sang nhìn tôi, rồi cũng nghe lời, đi ra ngoài.
Tuy rằng còn tới ba ngày nữa mới xuất viện nhưng trong ba ngày này vẫn còn nhiều thứ phải làm. Mẹ vừa ra ngoài, mẹ Thẩm Hàm mới chậm rãi đứng lên đóng cửa phòng lại rồi hỏi: “Phòng bệnh này chỉ có một mình cháu thôi sao?”
“Đúng vậy, là do Ngưu Lực Phàm an bài.” Tôi nói, Ngưu Lực Phàm cũng lên tiếng. “Anh bao cả phòng đó, phòng 2 người nhưng bao luôn, dù sao cũng là tiền của Tông Thịnh mà.”
Tôi trừng mắt lườm hắn, nhà Tông Thịnh lần này xảy ra chuyện, đụng đâu cũng cần phải có tiền để giải quyết, vậy mà hắn còn vung tiền của anh ra cửa sổ.
Ngưu Lực Phàm cũng hiểu ánh mắt của tôi, nên vội nói:
“Đừng có nhìn anh vậy! Lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa. Có thêm chiếc giường cho mẹ em nằm cũng được mà, em thì được yên tĩnh hơn.”
Chuyện chúng tôi nói, mẹ Thẩm Hàm cũng không để ý, bà chỉ kiểm tra xem chúng tôi nói chuyện có bị người khác nghe thấy không. Quay lại, bà ngồi xuống rồi nói:
“Tông Ưu Tuyền, chuyện của Thẩm hàm tối qua, cô thay mặt nó, xin lỗi con. Con bé… cũng là bị ép thôi. Hơn nữa, con bé chỉ có một thân một mình phải đối mặt với tất cả những chuyện đó nên mới ra nông nỗi này.”
“Thẩm Hàm hiện tại sao rồi? Cô ấy không ở cùng hai người sao? Lại về khách sạn Sa Ân rồi à? Chuyện tối qua Thẩm Kế Ân đã biết chưa? Nếu biết, có khi nào sẽ giam lỏng Thẩm Hàm?”
Mẹ Thẩm Hàm thở mạnh: “Cũng không biết bọn chúng đã ép con bé thế nào, chúng ta nói thế nào cũng không thèm để tâm.”
Ngưu Lực Phàm: “Đêm qua anh với dì đưa cô ấy tới bệnh viện chuyên nghiệp kiểm tra thần kinh, nói là cô ấy bị kích thích quá độ nên điện não đồ có chút dị thường, nhưng vấn đề cũng không lớn, hơn nữa cô ấy đang mang thai nên cũng không thể kê thuốc gì cả. Bác sỹ bảo đưa cô ấy về nhà, nghỉ ngơi là được.
Nhưng Thẩm hàm như vậy thì có thể ở đâu được nữa. Hơn nữa, cô ấy giờ coi như là mất tích, bọn chúng chắc chắn sẽ đi tìm, mà khi đưa cô ấy đi khám ở bệnh viện đều có ghi chép lại, nên sẽ dễ lần ra manh mối. Vậy nên anh với dì đưa cô ấy tới khu ngoại thành tìm một khách sạn nhỏ, lúc nãy khi anh ra ngoài thì cô ấy đã ngủ rồi. Kích động suốt cả mấy ngày, cả đêm, có lẽ cô ấy sẽ phải ngủ bù.”
“Anh để cô ấy ở đó một mình sao?” tôi lo lắng. Lỡ Thẩm Hàm tỉnh lại mà xung quanh không có ai nói chuyện, giải thích, thì chẳng phải cô ấy sẽ càng thêm hoảng loạn sao? Còn nữa, nếu như tỉnh lại cô ấy lại bỏ trốn thì sao?”
Mẹ Thẩm Hàm nói: “Ngưu tiên sinh đã mời một người họ hàng ở quê tới chăm sóc con bé rồi.”
“Ừ, anh đã mời tam nương tới chăm sóc cô ấy rồi.”
Mẹ Thẩm Hàm tiếp tục nói: “Hôm nay, cô tới chủ yếu là xin lỗi cháu.”
“Không cần đâu ạ, giờ cháu cũng không sao, không xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm sao đưa Thẩm hàm lên máy bay đi nước ngoài càng sớm càng tốt.”
Tôi nói xong, thấy cả hai đều trầm mặc. Chuyện bây giờ so với tình huống chúng tôi hình dung ra khó hơn rất nhiều. Thẩm Hàm hiện nay chắc chắn sẽ không được lên máy bay, nếu cô ấy mà không chịu đi thì sẽ không ai xử lý được.
“Chuyện này chưa có cách nào khác, cứ làm thủ tục trước đi rồi nói. Sẵn sàng thì đi cũng dễ dàng hơn.”
Đối với Thẩm Hàm, chúng tôi cũng không biết phải làm như thế nào cho tốt?
Thời gian nằm viện trôi qua thật sự nhàm chán. Tôi vẫn biết Tông Thịnh dạo này rất vất vả. Ông đã được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, nếu nghỉ ngơi tốt thì một tuần sau có thể xuất viện. Bà cũng đã yên tâm hơn, có ghé qua thăm tôi một lần.
Cuối cùng, tôi cũng đã có thể xuất viện sau ba ngày. Mẹ tôi mang theo túi lớn túi nhỏ, rồi cả một bọc thuốc to cho tôi lên xe Tông Thịnh. Nhưng lần này Tông Thịnh lại lái chiếc xe bán tải của Ngưu Lực Phàm, xe của anh đang bị Ngưu Lực PHàm trưng dụng.
Lên xe, Tông Thịnh nói: “Anh đưa hai mẹ con về quê nhé. Ưu Tuyền ở quê cũng có người chăm sóc, hơn nữa cũng sắp tới thời gian em phải làm luận văn tốt nghiệp rồi.”
- -----------------------------------------------------------------