“Thật sự? Bọn họ đã quyết định rời khỏi?”
“Ban nãy anh về nhà nghe ông kể lại. Còn nữa, Tổng giám đốc Tận tâm nói lại việc gặp em, ông có nói cùng bọn họ em là cháu dâu trong nhà. Tiếp theo thì sao? Ông gọi cho em thì diện thoại tắt máy. Tới tận khi anh về, cả nhà vẫn đang đổ xô đi tìm em đó. Con trai bà Chín cũng chạy tới khách sạn Nam Phong này tìm em nhưng tìm không thấy đâu. Em nói anh nghe đi, em đây là làm sao?”
Tôi vội lấy điện thoại ra, máy bị dính nước mưa, tôi lau lau là xong nhưng màn hình chỉ còn một màu đen. Chắc hết pin tắt máy. Tối qua tôi mải nghĩ ngợi lung tung, rồi đòi ăn no ngủ ngon để có tinh thần đánh trận hôm nay nên không để ý tới việc sạc pin điện thoại mà.
“Còn biết kiểm tra điện thoại sao? Em nói coi, tối qua em với Ngưu Lực Phàm kia định làm cái gì? Giả quỷ dọa người khác hả? Em có đầu óc hay không đây?” tông Thịnh nói, ngữ khí càng lúc càng không tốt.
Tôi không biết phải trả lời anh như thế nào, rụt tay lại, im lặng, cảm nhận từng giọt mưa thu lạnh lẽo từng giọt, từng giọt nhỏ lên người, càng lúc càng lạnh.
Tóc đã bắt đầu ngấm nước. Tông Thịnh đang mặc áo gió không thấm nước nên chút mưa này chẳng là gì với anh, nhưng mà tôi thì có. Mà càng bị ảnh hưởng thì tôi càng không dám nói gì, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh nắm lấy cánh tay tôi, kéo về phía xe bên kia. Tôi phải chạy chậm mới theo kịp bước chân của anh. Lúc lên xe, tôi còn nói: “Anh dừng xe như vầy, còn không có mở đèn xi nhan, sợ là bị phạt hai trăm tệ cho coi.”
“Còn không phải vì em sao! Vậy em đem hai trăm tệ đó đền cho anh là được.”
“Em, em làm gì có tiền!” Tôi vội đáp.
Anh lên xe, mở máy sưởi rồi vươn tay chỉnh hướng gió về phía tôi, sau đó mới khởi động xe chạy về phía nhà. Xe càng về gần tới nhà, tôi mới nghĩ lại những lời ban nãy anh nói. Là anh về tới nhà, nghe ông kể chuyện mới vội chạy đi tìm tôi, mà tính toán thời gian, có lẽ phải chạy đi vài nơi mới tìm được tôi ở chỗ gần khách sạn Nam Phong kia.
Tôi sợ hãi hỏi: “Ông bà còn ở nhà không?” tôi nuốt nước bọt. Tối qua, ông anh nói những lời đó với tôi tuy rằng không dùng lời lẽ nặng nề nhưng ngữ khí hoàn toàn không tốt. Có lẽ, ông còn giận tôi lắm. Nếu bây giờ quay trở về thì phải đối mặt với họ thế nào đây? Có khi nào bà sẽ mắng tôi nữa không, cứ mắng mãi mắng mãi, nói một lúc sẽ tới cả nhà của tôi nữa thì sao?
Tông Thịnh vừa lái xe vừa nói: “Còn. Bọn họ sau khi nhận được điện thoại của bên kia thì tới nhà tìm em. Kết quả thì không có em ở nhà mà điện thoại thì không gọi được, cũng không biết là em đi đâu, gọi khắp nơi tìm em. Còn kêu con trai của bà Chín đến khách sạn Sa Ân, rồi qua tòa nhà Linh Linh, sang Nam Phong tìm em. Con trai bà Chín tới mà em không thấy hả?”
Tôi rụt đầu, có lẽ tôi có lúc tôi bỏ đi ăn cơm nên đã không thấy anh ta chăng. Tôi nhỏ giọng đáp: “Về nhà nhất định bà sẽ mắng em đó. Hôm qua, cả hôm nay nữa, em toàn làm hỏng việc thôi.”
Tông Thịnh đột nhiên quành xe đi sang một hướng khác, tôi nhìn thì có vẻ kh ông phải là đường về nhà, vội hỏi: “Đi đâu? Không về nhà sao? Đây đâu phải đường về nhà, mà đường chạy tới Lò Gạch thì phải?!”
Trên đường không có ánh đèn, tôi hoàn toàn mất đi cảm nhận về phương hướng, nhanh chóng cảm thấy xe như đi trên sườn núi, nhìn tới nhìn lui chẳng thấy gì. Sau ba mươi phút, Tông Thịnh dừng xe lại, tháo dây an toàn. Tôi nhìn quanh tứ phía. Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, xe đang ngừng ở một vùng ngoại ô hoang vắng bên sườn núi.