Cảnh sát đó đi vài bước tới đứng trước mặt Tông Thịnh, hơi ngước đầu nhìn anh: “Vậy sao cậu không dám nhìn tôi nói chuyện?”
“Ngươi chắc muốn ta nhìn mình sao?”
Ông ta không lảng tránh ánh mắt của Tông Thịnh, có lẽ do ông ta thường xuyên gặp những kẻ hung ác nên không buồn để ý tới cả người Tông Thịnh đang tản ra khí lạnh.M e Q M u P
Tông Thịnh cười lạnh: “Nhìn cho rõ!” Tông Thịnh chậm rãi tháo kính râm ra, lộ ra đôi mắt! Huyết sắc! Đôi mắt chỉ còn có đồng tử màu đỏ rực!
Vì đứng cách khá xa, nên tôi không nhìn rõ, nhưng vì đã nhìn thấy trước đây nên tôi đã nhanh chóng nhận ra mọi việc. Còn những người xung quanh thì không kịp phản
ứng, Tông Thịnh đã đeo kính lên lại, tiếp tục hút thuốc: “Thấy rõ chưa? Ngươi muốn cho mọi người xung quanh hoảng sợ, chạy loạn lên phá hủy hiện trường sao? Hay là phá hoại mọi thứ xung quanh sao? Tới đó, lại bị thương, lại đòi nhà chúng ta bồi thường à?”
Ông cảnh sát già căng thẳng nuốt nước miếng: “Chúng ta sẽ mau chóng điều tra thân phận người chết, thông báo cho người nhà. Nhưng trong quá trình điều tra hy vọng khu mỏ hỗ trợ.”
Tông Thịnh bóp điếu thuốc, lạnh lùng nói: “Đi nói với chú Thành. Khi nào người nhà tới, nếu cảnh sát không thể ứng phó thì ta có thể hỗ trợ.” Tông Thịnh nói xong đi thẳng vào trong đám đông. Mọi người vẫn còn sợ hãi anh nên dạt ra một bên. Thái độ Tông Thịnh vẫn vô cùng cường hãn, đi thẳng tới trước mặt tôi. Lúc này mọi người mới phát hiện tôi đang đứng ở đó.
Tông Thịnh trừng mắt với mẹ tôi, nói nhỏ: “Sao lại đưa cô ấy tới đây. Đi!”
Tông Thịnh nắm tay tôi đi về phía xe của mình. Tôi đi theo, lắp bắp: “Tông Thịnh, Tông Thịnh……”
Anh không thèm nghe, cứ thế nhét tôi lên xe rồi lái đi, chẳng buồn để tâm tới mọi người xung quanh.
Trên đường đi Tông Thịnh lái vô cùng cẩn thận, tốc độ xe rất chậm, cẩn thận vòng qua mặt đường gồ ghề lồi lõm. Tôi cắn môi, quay đầu sang nhìn anh. Áp suât không khí trong xe đè xuống, tới mức tôi không dám nói lời nào.
Đôi mắt Tông Thịnh hóa huyết đồng như thế này tôi mới chỉ gặp qua ba lần, cả ba đều do anh bị thương. Trong tình trạng cơ thể bị thương, hoặc bị uy hiếp gì đó, khi cơ thể khởi động trạng thái bạo tẩu hoặc tự bảo hộ sẽ xuất hiện tình trạng mắt hóa đỏ thế này.
Cả ngày hôm nay điện thoại anh đều trong tình trạng bận, là gọi cho ai? Đã xảy ra chuyện gì khiến anh rơi vào tình trạng này? Anh gấp gáp chở tôi về vì còn việc gì phải làm trong hôm nay nữa sao? Đang giấu diếm tôi chuyện gì sao?
Xe dừng lại trước sân nhà anh, anh mở cửa xuống xe, không nói một lời nào với tôi.
Căn nhà này hiện không có ai ở, cửa lớn dùng khóa khóa lại, anh co chân đạp bung cánh cửa. Cửa bị đạp mở bung đụng vào vách tường phát ra âm thanh rất lớn. Thấy anh chuẩn bị đạp cửa nhà, tôi vội hét to: “Đừng đá, đừng đá, có chìa khóa, có chìa khóa.”
Tôi vội bước tới, đưa tay vào trong túi quần anh lục tìm chìa khóa. Nhưng anh lại nắm chặt lấy tay tôi rồi ôm chặt lấy tôi, ôm thật chặt, cằm anh gác lên đỉnh đầu tôi. Tôi có thể cảm thấy anh thở rất gấp! Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi!
“Tông Thịnh?”
“Em đừng nói gì, để anh ôm một lát, cho anh bình tâm lại, nếu không anh thật sự muốn động thủ giết người.”
Tôi im lặng đứng, lực ôm của anh cũng nhẹ hơn, đặc biệt là vòng tay ngay hông tôi đã chuyển lên vai tôi, có lẽ anh lo cho đứa bé.
“Em xin lỗi.” tôi nhỏ giọng nói, tôi hôm nay đúng là không nên đi lên mỏ.
Anh không có phản ứng lại, chỉ ôm tôi.
“Tông thịnh, nói gì với em đi nào.” Tôi cắn nhẹ trước ngực anh, tuy là cách quần áo nhưng rõ ràng anh có thể cảm nhận được.
Anh buông tôi ra, tìm chìa quá trong túi rồi mở cửa đi vào nhà. “Anh buồn ngủ quá, đêm nay em ngủ cùng anh bên này đi.”
Tôi theo anh lên lầu, đi vào phòng anh. Bố cục căn nhà này và nhà ở nội thành của chúng tôi giống hệt nhau. Anh đi thẳng vào phòng tắm, định đóng cửa thì tôi đã chặn tay ở cửa.
Anh kinh ngạc quay đầu lại nhìn, tôi cũng nhìn thẳng vào anh: “Cởi quần áo!”
Anh vẫn nhìn tôi, và tôi lại nói: “Cởi quần áo!”
Tông Thịnh cười nhẹ, tuy chỉ hơi nhếch môi nhưng tôi không bỏ qua chi tiết đó: “Cười cái gì? Cởi quần áo!”
Tay anh đặt trên khuy áo: “Em chắc không? Con chắc tầm ba tháng rồi, làm nhẹ chút có lẽ không sao.” anh cởi quần áo ngoài, ủng để ở ngoài, mặc đồ trong đứng nhìn tôi: “Này, em còn không đi?”
“Cởi quần áo!” Tôi lặp lại.
Nhìn biểu cảm kia tôi biết ngay, anh nghĩ là cởi quần áo ngoài ra nói linh tinh thì tôi sẽ bỏ ra ngoài thì tôi sẽ bỏ chạy, nhưng không nghĩ tới tôi vẫn còn đứng đây.
Anh nuốt nuốt nước miếng: “Ưu Tuyền, đừng có ngay lúc này mà ở đây khiêu chiến sự nhẫn nại của anh. Anh mẹ nó nhịn làm hòa thượng rồi đó, hôm nay anh mà không khống chế được thì…”
“Cởi quần áo! Em muốn coi anh bị thương ở đâu? Tại sao bị thương? Hôm nay đưa em về quê vì muốn làm chuyện nguy hiểm mà. Mà hôm nay anh bực bội không phải vì chuyện ở khu mỏ, mà vì anh bị thương.
Anh vốn định hôm nay một mình tự kỷ nằm đó mà liếm láp vết thương lại bị lôi đầu trở lại đây. Anh cũng biết nếu về đây nhất định sẽ phải gặp em. Tại sao? Tại sao không cho em nhìn thấy vết thương của anh?” Tôi cứ thế nhìn thẳng, không né tránh ánh mắt của anh đến một giây.
Anh liếm môi, không nói gì, có lẽ là không biết nói sao. Sau vài giây trầm mặc, anh kéo góc áo thun lót, cởi ra. Cơ bụng tiêu chuẩn cùng đườg nhân ngư hiện ra trước mắt tôi. Nhưng đây không phải là trọng điểm, mà là ở bụng dưới anh có một vết thương. Miệng vết thương còn đang chảy máu, nhưng do quần áo anh toàn màu đen nên không nhìn thấy.
Máu cứ rịn ra theo từng nhịp thở của anh. Tôi bước tới, tay run run đặt lên vết thương. Chắc anh phải đau lắm, lại còn định giấu tôi. Vết thương không lành lại thế này chắc là do pháp khí tạo ra rồi.
“Thương thế này… vậy mà anh định giấu em. Vết thương này sẽ không lành lại như bình thường, vậy mà không chịu nói với em.”
Anh vội đẩy tôi ra, lấy áo thun lót đè lên miệng vết thương: “không lành là thế nào, chỉ là chậm chút thôi. Em ra ngoài ngủ trước đi, anh tắm rửa, xử lý một chút rồi ra. Hơn 11 giờ rồi, em đi ngủ đi.”
“Sao không nói với em? Vì sao không để cho em giúp anh?” Tôi không ra ngoài, mà còn mặt dày ôm chặt lấy tay anh, không chịu đi.
Tông Thịnh cau mày: “Đừng như vậy, nếu là khi trước anh thật sự muốn dùng cách mà em am hiểu để giúp anh hồi phục, nhưng lúc này.... Ưu Tuyền, trong bụng em còn có con của chúng ta, anh không thể lại cùng với con đoạt lấy khí tức của em của em. Hôm nay anh trong tình trạng không ổn, lỡ anh bạo tẩu, lại hại cả em và con thì phải làm sao?”
“Em tin anh, anh sẽ không như vậy, anh đang rất bình tĩnh.”
“Bởi vì em đang ở bên cạnh nên anh mới có thể bình tĩnh. M e 0 M u PKhi nhận điện thoại gọi về, cả đoạn đường anh vẫn luôn phát cuồng, trong đầu quẩn quanh suy nghĩ muốn có ai đó đột nhiên xuất hiện trước mũi xe, anh sẽ đâm thẳng vào, để máu của người đó bắn lên kính xe trước mặt anh thì tốt rồi. Loại cảm xúc này chỉ đến khi nhìn thấy em mới bình ổn lại.”
“Giờ thì sao?” M e o M u P
“Giờ thì em đi ra ngoài đi, anh đi tắm! Trên người anh còn dính máu của cái xác kia làm anh vô cùng khó chịu.”
Tôi mím môi, bị anh đẩy ra khỏi phòng tắm. Tôi biết anh bị thương nhưng anh lại không chịu nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
Cửa phòng tắm đóng sập lại. Tôi nhìn chăn gối đã trải trên giường, ngồi lặng im chờ anh ra. Trong phòng tắm tiếng nước chảy không ngừng. Tôi nghĩ ngợi rồi gọi cho Ngưu Lực Phàm. Hôm nay khẳng định bọn họ hai người ở bên nhau.
Điện thoại kết nối, tôi nghe Ngưu Lực Phàm nói: “Alo, Ưu Tuyền, Tông Thịnh còn ổn không.”
“Ừ, ổn. Mà hôm nay hai người làm cái gì thế. Sao anh ấy lại bị thương tới vậy?”
Ngưu Lực Phàm ậm ờ: “Ờ thì…” rõ ràng đang câu giờ, tiếp đó hắn nói: “À thì, à thì, chuyện là…”
“Nói thật đi, anh ấy đã bị thương tới như vậy, hai người vẫn còn muốn gạt em hả?” M e 0 M u P
“Bọn anh đưa Thẩm Hàm lên máy bay. Sáng nay sau khi tỉnh lại cô ấy có thể nói, diễn đạt ý mình, tự ăn, tự vệ sinh cá nhân. Sau đó bọn anh lén đưa ra khỏi bệnh viện, lên máy bay.”
“Tức là tối qua gọi hồn thành công.”
“Coi như là vậy, nhưng cô ấy không muốn nói với bọn anh chuyện gì đã xảy ra, tránh né mọi vấn đề liên quan tới mật thất đó, có lẽ là chướng ngại tâm lý.”
“Từ từ, chuyện này thì có liên quan gì tới Tông Thịnh bị thương?” Tôi hỏi, Ngưu Lực Phàm rõ ràng đang đánh trống lảng.