Ngưu Lực Phàm vốn luôn không đàng hoàng, tôi chẳng buồn để ý tới, nhưng khi tôi quay người lại đối mặt với hắn thì vẫn chống nạnh bĩu môi mà nói: “Tông Thịnh bị một đám du thủ du thực đánh, anh liền chạy. Anh còn nói mình là huynh đệ tốt cái khỉ gì hả?”
“Anh, anh không phải sợ chết sao? Nhỏ tới lớn anh chưa từng đánh nhau đó, còn nữa, chuyện này Tông Thịnh cũng không để ý, em đừng có mà tính toán. Ha ha. Giờ chẳng phải cậu ấy vẫn ổn sao? Bị thương nhẹ mà.”
“Máu chảy nhiều như vậy còn bảo là nhẹ?”
“Lúc em sốt mê man anh có coi qua rồi, miệng vết thương cũng không to, trầy mất miếng da sau lưng thôi, mà ổn nhiều rồi. Thằng nhóc đó không phải là người mà, mất miếng da mà một hai ngày là ổn luôn.”
Tôi cau mày nghĩ tới lời nói của anh tối qua, lúc đó tôi còn thấy kỳ quái, sao người giấy đó lại có máu của Tông Thịnh. Có vẻ là đám du côn đó đánh nhau chỉ vì muốn lấy máu của anh.
“Sau đó thì sao? Chắc chắn còn chuyện gì nữa đó!”
Tôi nghĩ vậy vì có vẻ mọi chuyện sẽ càng lúc càng phức tạp. Có kẻ thuê đám du côn đi lấy máu của Tông Thịnh, sau đó nhỏ lên người giấy để đi tìm tôi, cho tôi thấy Tông Thịnh ngoài cửa sổ đang gọi mình, nên tôi ra khỏi phòng bệnh đi tới nhà xác. Bọn họ làm vậy vì cái gì? Không phải là cố ý nhắm vào tôi chứ? Tôi mất tích thì người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Tông Thịnh cho nên chắc chắn phía anh xảy ra chuyện gì đó.
Ngưu Lực Phàm do dự một chút, đi tới phía trước, rồi lại đi tới, dường như làm lơ không trả lời câu hỏi này của tôi.
Tôi vội bước tới đuổi kịp hắn hỏi dồn: “Rốt cuộc là sao? Nói đi! Không phải nói chúng ta là cùng một phe sao? Sao có chuyện thì hai người không chịu nói cho tôi biết?”
Ngưu Lực Phàm xoay người cười: “Đừng hỏi nữa. Chẳng phải em vừa ốm dậy sao? Thôi, về nghỉ ngơi đi. Em nên ngủ nhiều hơn. Không phải mọi người đều nói, bị sốt thì phải ngủ nhiều lên sao?”
Không đợi tôi trả lời hắn đã đi về phía phòng bệnh. Bọn họ chắc chắn có chuyện gạt tôi!