Tôi sợ hãi lùi về sau, ngã vào xô nước tạo nên âm thanh rất lớn. Cô nhân viên kia nghe tiếng thì nhìn tới hỏi: “Ưu Tuyền, sao vậy?”
Tôi kinh hoảng nhìn cô ta, còn cô ta thì bình tĩnh nhìn tôi. Cô ấy cũng không nhìn thấy đứa nhỏ, mà tôi cũng không thể ở lại đây nữa, có thể sẽ vô tình gây ảnh hưởng tới đồng nghiệp vô tội này.
“Tôi không sao. Tôi về trước đây. Tông Thịnh đang chờ tôi bên ngoài.”
Tôi vừa nói vừa chạy ra ngoài, sau lưng là đồng nghiệp đầy nghi hoặc: “Không phải là nói muốn đi vệ sinh sao?”
Tôi lên xe, cứng đờ cả người quay sang nhìn Tông Thịnh. Tông Thịnh cũng nhìn tôi, nhưng ánh mắt anh lại chếch lên trên, nhìn về sau tôi. Tôi biết, anh nhất định có thể nhìn thấy đứa bé kia. Nếu tôi không nhìn thấy, thì tôi cũng không biết nó đang ở đâu, và cũng không hốt hoảng như vậy. Giờ tôi thấy, tôi biết nó ở trên cổ tôi, tự dưng có cảm giác bị người ta siết cổ không thở được.
Tông Thịnh không nói gì, chỉ đưa tay về phía tôi, nhưng ngay khi bàn tay anh vừa đến gần cổ tôi thì có vết thương, chảy cả máu.
“Hung hãn vậy!” anh khẽ nói. “Cho ngươi một con đường chuyển tiếp sang kiếp khác, đừng ép ta động thủ.” Những lời này hẳn là anh nói với đứa bé kia.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại thấy bụng âm ỉ đau, không rõ là do đau bao tử hay thai tôi có vấn đề.
Tông Thịnh cau mày, đưa tay cầm lấy sợi dây đỏ trên cổ tôi. Anh biết, tôi dùng sợi dây này để cột cây trâm gỗ sét đánh. Nhưng đột nhiên, anh ngừng tay.
“Sao vậy?” tôi nôn nóng hỏi. Giờ tôi không thấy đứa nhỏ, trên cổ không có cảm giác gì, nhưng bụng cứ âm ỉ đau.
Tông Thịnh nhìn tôi, vài giây sau mới nói: “Không sao, em đừng cử động gì, cứ nghỉ ngơi đi, chút về nhà anh có cách.”
Anh khởi động máy lái đi. Đang giờ tan tầm nên đường đông đúc kẹt xe vô cùng. Anh không đi theo đường bình thường mà chạy đường vòng, đi theo đường vành đai ngoài thành phố mà phóng như bay.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Nhìn anh hoàn toàn khác thường khiến tôi lo lắng không yên, có vẻ mọi việc không hề dễ dàng mà phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều.
Anh không đáp mà chăm chú lái xe thật nhanh. Anh càng làm như vậy càng khiến tôi cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng. Tôi cắn môi không dám lên tiếng sợ làm ảnh hưởng anh lái xe. Hơn nữa, trong bụng tôi vẫn âm ỉ đau, cảm giác đau càng lúc càng rõ ràng. “Tông Thịnh, rốt cuộc là sao vậy?”
Anh vẫn in lặng, nhưng anh vẫn thấy tôi đang ôm bụng, há miệng thở, không phải là do quá đau, mà do cảm giác đau này khiến tôi cảm thấy bất an. Mà vì bất an nên tôi rất khẩn trương, tới mức toát mồ hôi lạnh.
Lộ trình bình thường phải đi hơn 40 phút, giờ chúng tôi đi vòng xa nhưng trở về chỉ tốn hơn 30 phút.
Xe dừng lại trong sân nhà, Tông Thịnh nói: “Đứa bé đó chui vào trong bụng em rồi, không thể đánh nó ra được vì trong bụng còn con mình. Làm nó tổn thương cũng gây tổn hại cho con mình.”