Mục lục
Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng tôi còn nhiều nghi vấn không thể giải thích cùng lúc được thì một chiếc xe việt dã chạy như bay lại, không hề giảm tốc độ.

Mọi người đang đứng trên đường nhìn theo chiếc xe thắng gấp ở chỗ bãi đất trống. Tốc độ của chiếc xe làm cho cảnh sát đều giật mình, còn tưởng là sẽ bị đâm trúng.

Xe dừng lại, Tông Thịnh bước xuống xe. Anh mặc bộ đồ bảo  hộ lao động, chân đi ủng ngắn, đeo kính râm, vừa xuống xe đã tức giận nói to: “Khu mỏ này không yên vài ngày được sao chứ!” vừa nói, vừa sập cửa xe. Thấy rõ anh đang rất bực bội. Hôm nay điện thoại anh vẫn luôn trong trại thái bận, có lẽ anh luôn bận rộn, còn bị gọi về đây. Khuôn mặt kia chính là dáng vẻ ai muốn sống thì mau chóng né xa.

Anh đi về phía cảnh sát, một người cảnh sát có vẻ trẻ hơn to tiếng: “Nửa đêm nửa hôm đeo kính đen cái gì, mau đi khỏi đây, không muốn sống thì cũng đừng có tới hại mọi người xung quanh.”

Một cảnh sát có vẻ lớn tuổi vỗ vỗ vai hắn:

“Đừng nói chuyện lung tung, hắn tới xem xét đó. Tông Thịnh đúng không, lần trước xử lý sự tình, chúng ta đã gặp mặt.”

Tông Thịnh bước thẳng tới chỗ miệng mỏ, nói: “Tôi muốn xem cái xác. Chú Thành, lại nói tôi nghe mọi chuyện cho rõ ràng, ở đâu lại nảy ra việc này!” 

Chú Thành vội đi tới, vừa nói chuyện vừa dẫn đường cho Tông Thịnh. Cảnh sát cũng hỗ trợ để Tông Thịnh xem xét, bọn họ nói những gì tôi không nghe được, chỉ Tông Thịnh ngồi xuống, ngón tay đè vào mi tâm của cái xác. Một cảnh sát đứng cạnh bên vội hét to: “Đừng chạm vào thi thể!”

Nhưng lúc đó thì Tông Thịnh cũng đã rút tay lại, đi tới thùng nước gần đó rửa tay. Anh rút ra một điếu thuốc vừa châm lửa vừa hỏi: “Đã liên hệ người nhà chưa?”

Ông cảnh sát già nói: “Ra như vầy rồi, lại chẳng có chút đồ gì để chứng minh thân phận, muốn tìm người nhà làm gì nhanh được tới vậy.”

“Để nhắc nhở cho các vị,” Tông Thịnh nhả một vòng khói. “Trần Thần, sinh viên năm nhất nghệ thuật, nhà ở thành phố bên cạnh, trong nhà mở nhà trẻ tư.”

Ông cảnh sát đi đến trước mặt Tông Thịnh: “Năm cậu sinh ta, bị người trong thôn tới đòi chôn sống, khi đó, tôi có đi cùng lãnh đạo tới duy trì trật tự.”

Tông Thịnh nhìn, ánh mắt có chút nghi hoặc: “Có ý gì?”

“Người này, là cậu giết.” Ông ta vừa  nói, thấy mặt Tông Thịnh đông cứng cả lại. Mà người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên. Bên cạnh tôi có người nói: “Quỷ thai nào chả giết người?” 

“Phải rồi! Đây là chỗ nhà bọn họ, bọn họ vốn che mắt mọi người mà.”

“Lúc trước nên đem Tông Thịnh chôn đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK