“Alo, xin chào, tôi là cảnh sát, tôi họ Hà. Cho tôi hỏi, anh là Tông Thịnh tiên sinh ở tập đoàn Tông An đúng không?”
"Đúng vậy.”
“Chuyện là thế này, chúng tôi có một vài thứ muốn hỏi anh, về chuyện hôm qua ở nhà sách, vụ nổ đó, anh có thời gian sang chỗ chúng tôi không? Hay là, chúng tôi sẽ đến công ty tìm anh?”
Tông Thịnh im lặng một lúc rồi nói: “Tới công ty tôi đi, lát nữa tôi sẽ sang đó. Khoảng một tiếng nữa.”
"Được được, vậy chút nữa gặp. Điện thoại di động tôi có số đuôi là xxxx, chút nữa tôi sẽ gọi anh bằng số đó.”
Cúp máy, Tông Thịnh bực bội ném điện thoại lên bàn. Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện lại lộn xộn tới vậy. Không còn đơn giản như trước nữa, nhất là tối qua Hạ Lan Lan còn nói những lời kia nữa. Thêm nữa là ở hiện trường có rất nhiều người thấy Tông Thịnh, mà poster có hình anh thì treo ở rất nhiều nơi trong thành phố, nên chắc chắn sẽ có người nhận ra anh.
Tông Thịnh quay sang nhìn tôi, chưa nói gì thì tôi đá há to mồm ăn hết cháo, lúng búng nói: “Em theo anh tới công ty!”
"Em nên ở nhà nghỉ ngơi!”
“Em tới công ty cũng chỉ ngồi không thôi mà! Ở trong nhà chán lắm. Anh tìm người sửa cửa sổ dưới nhà đi. Nghĩ tới là em thấy sợ rồi. Mà Ngưu Lực Phàm cũng quá đáng lắm cơ, chờ ngoài cửa không được sao, sao lại phá khóa vào nhà mình vậy chứ!?”
Tông Thịnh do dự một chút, mới nói: “Được rồi, vậy em đi với anh. Chút nữa đi ngang qua bảo vệ kêu bọn họ gọi người tới sửa. Căn nhà này đúng là phải chỉnh đốn lại kỹ càng.”
Tông Thịnh là người nói thế nào làm thế ấy. Nhưng không hiểu sao lại để cho Tông Đại Hoành đi quản lý mảng bất động sản của Tông An nhỉ. Chẳng phải công việc đó là mảng béo bở sao? Sao lại để cho Tông Đại Hoành làm chứ? Giờ, công ty có chuyện, coi như là ở lâu mới biết lòng người, người ngoài như tôi nhìn vào còn thấy Tông Đại Hoành có vẻ như đang gom tiền bỏ chạy.
Nhưng mà, cũng có thể là chiêu này của Tông Thịnh có tác dụng khác. Cũng chính vì mảng bất động sản là miếng béo bở, nên Tông Đại HOành cũng không nỡ bỏ đi, cố gắng ở lại tích cực vài năm sẽ lại sinh lời.
Bất quá đây là một công việc sẽ không ngừng có người khiếu nại, không ngừng bị người ta mắng, còn rất ít cơ hội gặp được mỹ nữ, trên cơ bản đều là đối mặt với các bác gái.
Một giờ sau, tôi ôm một đống đồ ăn vặt, mặc áo khoác thật dày đi theo sau Tông Thịnh trở về công ty.
Tiểu Lục cũng đang ở đây, anh ta nói là ông bảo anh ta quay về công ty lấy báo cáo tài chính mang tới bệnh viện cho ông xem. Ông đã về phòng thường, nhưng ông biết công ty có việc nên nhất định đòi kiểm tra tình hình.
Lúc chúng tôi tới nơi thì cảnh sát đã đang đợi sẵn ở khu vực chung ở lầu 6, đang uống trà.
Nhìn thấy tôi và Tông thịnh tới, một người cảnh sát mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười: “Ở đây tốt thật, nào nghe nhạc, nào xem múa hát, còn có thể uống trà. Tông tiên sinh, lần trước con gái tôi còn chỉ vào poster lớn của anh nói, anh thật sự đẹp trai còn hơn diễn viên nữa. Ha ha.”
Tông Thịnh tới bắt tay.
Tôi lững thững đi ra khu pantry pha ca phê. Lúc bưng ly cafe quay về thì nghe cảnh sát nói: “Lúc ấy rất nhiều người nhận ra anh chính là người thiết kế của tập đoàn Tông An, nên chúng tôi hôm nay tới chính là muốn hỏi một chút, anh xuất hiện ở nhà sách đó có liên quan gì với người đó không? Anh có quen với người bị thương kia không?”