Đầu dây kia nghe tiếng Tông Thịnh: “Các người muốn nghe phán quyết thì cứ lên tòa nói chuyện, ta theo bồi. Giờ ta phải về nhà. Các người tự nghĩ rồi về đi, để yên cho ông nghỉ ngơi. Gặp sau ở tòa. Ưu Tuyền, anh về ngay.” rồi anh cúp máy, thậm chí không hỏi nguyên nhân là gì.
Cúp máy một lúc tôi mới ý thức được cuộc gọi này không thích hợp tới cỡ nào. Tông Thịnh chưa về mà không gọi báo, khẳng định là có việc cần phải xử lý. Tôi lại gọi điện kêu anh về, làm anh thêm phần lo lắng. Nhưng tôi thật sự không khống chế được sự sợ hãi trong lòng, tôi ôm bụng khóc lóc, như thể những quả trứng vỡ mang theo máu kia là con của mình. Trước kia tôi sẽ không yếu đuối như vậy, hiện tại lại khống chế không được sợ hãi mà khóc lên.
Tông Thịnh về chỉ nhìn thấy tôi ngồi trên giường khóc. Anh ôm chặt lấy tôi, tôi cũng không nói nên lời, chỉ ngồi ôm lấy anh mà khóc thảm thiết. Người ta bảo, phụ nữ mang thai rất dễ xúc động, tôi vốn không thấy phản ứng gì, giờ thì rõ rồi, thật sự rõ ràng rồi.
Tông Thịnh nghe tiếng khóc rời rạc của tôi cũng đoán được vì sao tôi khóc, anh dùng tay nâng mặt tôi lên mà nói: “Nghe anh đây, anh sẽ không để cho em xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù có gì nguy hiểm anh cũng sẽ cứu em và con, cho nên, em không cần phải sợ, tin anh đi, Ưu Tuyền.”
Tôi gật đầu, nhưng thật sự chúng tôi không nghĩ tới việc trả thù ập tới nhanh như vậy.
Hôm sau, tôi đến văn phòng. Một người khi ngồi ngây ngốc không có gì làm sẽ nghĩ lung tung, chi bằng đi ra ngoài dạo. Khuôn viên nhà mẫu có vườn hoa rất đẹp, lại còn có thể ngắm đám Tiểu Mễ tiếp khách ở bên trong.
Trời dần tối, không phải là trời tối, mà là kiểu trời âm u do sắp mưa.
Mùa đông, trời chuyển mưa nhiệt độ sẽ hạ rất nhanh, nên tôi quyết định đi mua trà sữa nóng ở gần đấy cho mọi người. Ai nấy cũng đều vui vẻ, Tiểu Mễ còn nói giờ tôi mới cho mọi người có cảm giác của bà chủ rồi.
Tôi mặc áo khoác đi ra khỏi văn phòng vách kính, ngẩng đầu nhìn trời, tôi đoán khoảng mười phút nữa trời sẽ mưa nên vừa thong thả đi đến tiệm trà, vừa suy nghĩ coi chút nữa phải mua hai café, một lục trà, ba hồng trà…
Nhưng ngay lúc đó tôi lại thấy một bé trai bụ bẫm, vừa chập chững biết đi đứng một mình không có người lớn bên cạnh. Cái chân bé xíu còn run run như đứng chưa vững.
Có lẽ do tôi đang mang thai nên tình mẫu tử cũng cao hơn, tôi thấy đứa bé đứng đó, run rẩy hai chân rồi khuỵu xuống.
“Bé à…” Tôi hét to, đưa tay tính đỡ bé, nó quay lại, tôi vừa nhìn thấy thì đôi tay đang vươn ra khựng lại, vì đứa bé khuôn mặt trắng bệch, và đôi mắt chỉ có tròng đen, đen kịt.
Đôi mắt rất to, rất rất to, không giống như đôi mắt mà trẻ em nên có.
Tôi kinh hô đẩy ra, đứa bé cũng biến mất.
Có người gần đó thấy vậy thì khẽ nói với người bên cạnh: “Cô gái này chắc bị mất con, điên rồi sao á, tự dưng nói chuyện với không khí gọi bé à, thật là dọa người mà!”
Bọn họ đều không nhìn thấy đứa bé, chỉ có mình tôi thấy. Trong đầu tôi vẫn còn hình dung ra khuôn mặt không chút huyết sắc của đứa bé, còn có đôi mắt đen kịt, còn có nụ cười của nó trước khi biến mất. Tôi sợ hãi, tim đập thình thịch, vội siết chặt áo khoác quanh người rồi rời đi.
Tôi tới tiệm trà mua rồi quay về văn phòng, về tới nơi tôi vẫn chưa thể bình tâm lại. Từ khi đi theo Tông Thịnh, tôi nhìn thấy ma quỷ rất nhiều lần, nhưng đến giờ tôi vẫn có cảm giác tim đập chân run, không thể ổn định lại được.