Tôi nhô đầu ra nhìn, hóa ra là phó tổng khách sạn sa Ân. Một người tròn tròn lùn lùn mà chúng tôi gặp khi vừa tới khách sạn lần đầu. Nếu không phải ông ta quá đặc biệt chắc tôi sẽ không nhớ được tên của ông ta.
Phó tổng cười tủm tỉm mà nói: “Hai người các ngươi yên tâm, một người là khách của khách sạn, một người là nhân viên khách sạn, tiền chữa bệnh cứ để khách sạn lo, yên tâm dưỡng thương đi.”
Lan Lan nhìn phó tổng ánh mắt mang theo sợ hãi: “Ta ta không trở về. Ta không cần lại quay về nơi đó.” Lan Lan vừa nói lại khóc lên. Trong lòng tôi reo lên hồi chuông cảnh báo, các bạn đọc truyện do Mèo Múp dịch đăng tại facebook và ga c s ac h. c om Lan Lan hiện tại biểu hiện có vẻ kém hơn tôi rất nhiều. Có hai khả năng, một có thể là vì yểm hộ Thẩm Kế Ân mà giả vờ. Còn có một khả năng là cô ta thật sự bị dọa, dọa tới mức xảy ra chút vấn đề, làm cô ta căn bản là không dám đi đối mặt với những việc ở khách sạn. Cô ta thật sự cùng Thẩm Kế Ân đã không có liên hệ sao?
Thấy vậy, phó tổng cười ha hả tiếp tục nói: “Hạ Lan Lan, nếu là thật không muốn trở về, thì cũng đúng, báo cáo thực tập của cô tôi sẽ bảo quản lý bên dưới làm cho. Chuyện này, thật sự các cô xảy ra chuyện thì việc kinh doanh theo chương trình quảng bá của khách sạn lập tức bùng nổ. Khách đặt phòng hẹn trước đến cả tuần rồi. Nghỉ ngơi thôi, nghỉ ngơi thôi.”
Phó tổng lại nói vài câu lời khách sáo rồi rời đi, mẹ Lan Lan nói thầm: “Sao giờ người ta ngốc thế nhỉ, khách sạn rõ ràng xảy ra chuyện mà còn nhào tới ở, chẳng phải nên đóng cửa niêm phong hay sao chứ!”
Lúc mẹ tôi quay lại thì Ngưu lực Phàm đang đi theo sau. “Dì à. Tiền này đừng tiếc, khách sạn sẽ thanh toán. Dì giúp cô ấy đi mua thêm vài bộ đồ đi.”
Ngưu Lực Phàm thấy tôi vội nói: “Tỉnh rồi à? Anh tới xem em hai lần rồi đó. Em thật là dọa anh, xỉu một cái gần một ngày một đêm đó!”
Ngưu Lực Phàm nói mới vừa nói xong, Hạ Lan Lan liền ở kia ôm mặt kêu lớn lên. Mẹ Lan Lan vội an ủi, nói được mấy câu cũng khóc òa lên.
Tôi nghĩ nhất định là Ngưu Lực Phàm nhắc tới Tông Thịnh, làm cô ta lại nghĩ tới những hình ảnh đã nhìn thấy ở tòa nhà Linh Linh.
Tôi vội nhảy xuống khỏi giường bệnh mới phát hiện chân mình một chút sức lực đều không có. Mẹ vội chạy tới đỡ tôi: “Con vội cái gì hả? Có gì mà vội hả?”
“Ngưu Lực Phàm, anh ra ngoài nói chuyện với em, đừng nói ở đây.”
Ngưu Lực Phàm nhìn hai mẹ con đang ôm nhau khóc bên kia, cũng ý thức được mình là nguyên nhân của sự việc.
Hắn đỡ tôi ra ngoài, đi được vài bước thì sức lực dần trở lại, tuy bước chân còn nặng nề, nhưng ít nhất tôi có thể tự bước đi.
Đi ra phòng bệnh, đi trên hành lang thật dài tôi đẩy Ngưu lập phàm nói: “Chúng ta đi xuống dưới lầu phơi nắng ngồi đi!”
Mẹ tôi đứng ở cửa phòng bệnh nhìn hai chúng tôi đi vào trong thang máy. Xuống dưới đất, tôi tự mình bước đi.
Nhìn trời, có lẽ là buổi chiều, mặt trời chói chang. Chúng tôi ngồi dưới một gốc cây.
“Anh nói thật cho em biết, sau chuyện ở tòa nhà Linh Linh, Tông Thịnh liên lạc với anh thế nào?”
Ngưu Lực Phàm đứng đối diện tôi nói: “Cậu ta gọi điện thoại cho anh, bảo anh lái xe tới đón cậu ta.”
“Anh gặp anh ấy lúc nào? Ở đâu? Lúc đó anh ấy trông ra sao?”