Con bé lắc đầu, không nói tiếng nào. Bé đi vào trong nhà, thấy tôi không theo kịp thì quay người lại, dùng đôi tay lạnh băng mà nắm lấy tay tôi kéo vào trng.
Tay bé thật lạnh, có lẽ do tối mùa thu mà con bé chỉ mặc áo ngủ đơn bạc vậy đi chân trần ở ngoài trời… có lẽ là đuổi theo mẹ nên không kịp chăng. Không biết, mẹ bé mà thấy thì có đau lòng không?
Tôi do dự một chút, nếu mình đã đưa bé tới cửa nhà thì vào nhà với bé xem sao. Nếu trong nhà thật sự không có ai thì cũng coi như tôi làm quen với một người đồng bệnh tương liên thống khổ, vậy tôi sẽ đưa bé sang nhà Tông Thịnh vậy.
Tôi đứa vỗ vỗ cửa biệt thự kêu: “Có ai ở nhà không?”
Bé gái đẩy cửa, tôi mới phát hiện cửa không khóa. Cũng đúng, nếu cửa khóa thì sao nửa đêm bé ra ngoài?
Trong nhà tối đen. Những căn nhà khác, ở vị trí này chắc chắn ánh đèn đường sẽ hắt vào, nhưng khu này lại không có đèn đường, chẳng biết đèn đã hư từ bao giờ, và tới chừng nào mới sửa. Tôi cũng chưa từng đi tới khu vực này của tiểu khu.
Tôi cẩn thận đi vào, dùng điện thoại soi tìm công tắc đèn. Lúc này còn chưa biết được trong nhà không có ai, hay là ba bé không bật đèn. Đàn ông gì mà quá mức sơ ý, chỉ nghĩ tới vợ bỏ trốn mà không nghĩ tới con nên mới không để ý xem bé thế nào.
Nhưng tôi không thấy công tắc đèn trên tường… “Em gái, nhà em công tắc đèn ở đâu?” tôi hỏi, nhưng chẳng nghe thấy tiếng trả lời.
Tôi nghi hoặc nhìn qua bên cạnh kiếm bé gái nhưng tôi phát giác bên cạnh chẳng có ai. Con bé đã biến mất, mà tôi không hề cảm nhận được âm thanh hay việc bé rời đi, chỉ là một người còn sống sờ sờ cứ thế biến mất.
Không! Không phải sống sờ sờ, tôi bắt đầu ý thức được nơi này không thích hợp. Hơn nửa đêm, một cô bé đi ở giữa đường, bàn tay bé nhỏ lạnh băng không buông khỏi chú thỏ bông, còn có căn biệt thự không có công tắc đèn.
Tôi thở hắt ra một hơi thật dài, tay nắm chặt nguồn sáng duy nhất là điện thoại của mình, chiếu rọi một vòng phòng khách, đi lùi ra khỏi nơi này. Tôi mới bước vào một hai bước, có lẽ vẫn kịp lùi ra ngoài.
Nhưng ngay khi tôi bước đi bước đầu tiên thì cánh cửa sau lưng “Rầm” một tiếng đóng lại. Tôi hốt hoảng kêu lên, tay đưa lên bụm mặt lại trúng chỗ bị đánh, lại đau.
Cửa đóng lại, toàn bộ căn nhà chìm trong bóng tối. Tim tôi nhảy vọt lên cổ họng, giống như trái tim bé nhỏ sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
“Không sợ, không sợ, cái gì mà chưa thấy qua, còn không phải là gặp quỷ sao?” Tôi nhẹ giọng nói.
Đúng lúc này tôi thấy ánh đèn ô tô quét qua cửa sổ. Căn biệt thự này nằm ở khu cuối của tiểu khu, có xe chạy tới thì cũng chỉ có một hai người là cùng, nhưng thôi, chỉ cần có ánh sáng là có hy vọng, tôi cứ nghĩ như vậy.
Ánh đèn xe cho tôi thêm dũng khí, nhào tới kéo then cửa, không chừng kéo chút là mở ra được, mà liệu bé gái kia có đứng ở ngoài chờ tôi không nhỉ?
Tôi kéo cửa, đúng là mở ra được, chẳng lẽ ban nãy gió sập cửa? Tôi nghi hoặc, mở cửa chạy về phía nhà Tông Thịnh.
Không đúng!
Có Tôi chạy tới nhà Tông Thịnh, nhưng mà, tôi lại còn đang ở trong phòng.
Không!!! Tôi không biết phải biểu đạt thế nào, trong lòng hoàn toàn rối loạn.
Chính là, tôi thấy mình rời khỏi đây, nhưng mà tôi lại vẫn đang ở đây.