Mục lục
Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay lại bàn ăn thì Ngưu Lực Phàm cùng Ngưu tiên sinh còn đang nói chuyện về quê ngày xưa, nhìn sơ qua thật giống hai chú cháu cùng nhà.

Cơm nước xong xuôi, Ngưu Lực Phàm phụ trách đưa Ngưu tiên sinh trở về, lúc rời đi tôi nghe Ngưu Lực Phàm thuận miệng hỏi: “Tiểu đồ đệ của chú đâu? Sao không đưa đến ăn cơm cùng?”

“Những chuyện thế này nên kết thúc ở chỗ của ta đi, đừng cho nó biết. Dù cho giờ nó có trách chú không đưa nó đi cùng thì cũng đành chịu thôi. Không nên kéo nó vào vòng nguy hiểm.”

Ngưu tiên sinh lại chuyển qua nói: “Tông Thịnh, cậu nhớ phải xem trọng Ưu Tuyền, nếu cô ấy bị kẻ khác xuống tay thì cậu cũng chạy không thoát.”

Tông Thịnh đáp lời: “Tôi biết, bất quá kẻ thứ ba cũng không phải là người chúng ta muốn đề phòng là có thể phòng được.”

Lên xe Tông Thịnh, tôi bắt đầu có chút choáng váng. Tối nay tôi cũng theo bọn họ uống có một chung nhỏ thôi mà, ban nãy ngồi trong phòng ăn tôi không thấy gì, nhưng ra ngoài hứng gió một chút tự dưng cảm thấy nóng hầm hập.

Lúc Tông Thịnh khởi động xe tôi lại thấy miệng vết thương trên tay anh. Là vết thương do cây trâm gỗ sét đánh gây ra, không thể lành lại dễ dàng được. Tôi nhẹ giọng nói: “Miệng vết thương?!”

“”Không sao, nếu em không thoải mái thì ngủ một chút đi, ngủ rồi sẽ ổn. Loại rượu này qua ngày hôm sau sẽ không có cảm giác khó chịu.”

“Em không muốn ngủ.”

“Ngủ đi, chút về tới nhà anh bế lên. Mấy nay trời lạnh, sáng mai dậy sớm em tắm nước ấm là được.”

“Em không ngủ, mình làm đi…” tôi chưa nói xong, xe đang tăng tốc bỗng thắng gấp. “Tay anh bị thương đó, mình làm cũng nhanh lành hơn, tuy miệng vết thương nhỏ nhưng để lâu không tốt mà, cũng đau nữa.”

Tông Thịnh vẫn nghiêng đầu nhìn tôi, không lái xe đi, mà bên kia có tiếng còi xe, Ngưu Lực Phàm đã lái xe rời đi. 

Sau vài giây trầm mặc, Tông Thịnh nói khẽ:

“Trước kia toàn thân bị thương, chưa từng có ai hỏi anh một câu có đau không. Dù cho bị thương nặng, anh cũng không thấy đau. Tông Ưu Tuyền, từ khi bên em anh phát giác mình trở nên yếu đuối theo em rồi. Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” 

Anh vẫn lái xe đi, nhưng xe chạy được vài giây thì giọng anh đã vang lên: “Đừng có ngủ. Cho dù em ngủ rồi anh cũng sẽ không bỏ qua em. Là tự em nói ra đó.”

Rất nhiều năm về sau, tôi hỏi, vì sao tôi luôn gây phiền toái cho anh mà anh vẫn muốn ở bên tôi, chỉ vì huyết khế sao? Anh đáp, vì chỉ có tôi là người sẽ hỏi anh có đau không!

Tôi chưa từng nghĩ tới chỉ một hớp rượu mà lại có tác dụng lớn đến như vậy. 

Đêm đó, tôi chủ động tới mức nghĩ lại đã ngượng chín người.

Mà Tông Thịnh, cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, nương theo cảm giác say mà tra tấn người ta. 

Lần tra tấn này khiến tôi sáng hôm sau không dậy nổi, không thể rời khỏi giường. Kế hoạch ban đầu là sáng sớm hôm sau cùng nhau đi sang nhà thầy bói hai mươi tệ, nhưng khi chúng tôi tỉnh giấc là do Tiểu Mễ gọi điện tới hỏi tôi có cần phải xin nghỉ làm không. 

Nghe giọng tôi, chị ta âm dương quái khí hỏi: “Tông Ưu Tuyền, em còn nằm trên giường đó hả? Còn có giọng nam nữa kìa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK