Ngưu lực Phàm có lẽ không muốn trở mặt cùng Tông Thịnh. Lập trường của anh, anh là người thế nào, hắn đều hiểu rõ. Nếu hắn thật sự muốn trở mặt thì ban nãy đã không nói chuyện như vậy. Bữa cơm này, cũng chỉ coi như do Ngưu lực Phàm hơi khó tiếp thu chuyện Tông Thịnh ra tay với cha mình thôi.
Ăn cơm xong, chúng tôi về nhà thì nghe bộ phận bất động sản gọi báo đã sửa xong cửa, không tính phí. Khi chúng tôi đi ngang qua phòng an ninh nghe phía sau bảo vệ rì rầm: “Người này, trời tối thế này mà lại mang kính râm a? Vờ soái à? Không biết có thấy đường lái xe không?!”
“Đừng nói bậy, đó là tiểu lão bản. Coi chừng lên đĩa đó.”
Chúng tôi về tới nhà, nhìn trong sân đầy xà bần. Tôi xuống xe cầm theo vài hộp sữa bầu. Những thứ này là Tông Thịnh mua trên đường trở về. Trước giờ tôi không nghĩ người đàn ông như anh lại có thể cẩn thận tới vậy.
Xuống xe, nhìn anh ôm sữa vào nhà, tôi nhìn theo bóng lưng anh nói: “Tông Thịnh, anh chưa nói cho em biết lần trước anh đã gặp chuyện gì mà bị thương tới vậy. Mắt anh, tới giờ vẫn chưa phục hồi, có bị ảnh hưởng gì không?”
Tông Thịnh vừa mở cửa vừa nói: “Không có gì hay ho mà kể.”
"Anh nói đi! Đừng có đem em cách xa anh như vậy, em sẽ suy diễn ra đủ thứ. Em đang mang thai, lỡ rồi em trầm cảm, em sẽ nghĩ đủ thứ trên đời.”
“Đợt trước không phải có đưa tiền cho em sao? Để em dưỡng thai đó. Hàng ngày đi dạo phố, mua sắm đi. Sắp tới Tết rồi, em coi mua sắm một chút đi.”
“Liền lần trước anh đưa em còn chưa dùng hết.”
"Ừ, cứ dùng đi.”
Tôi đi theo anh vào nhà, đột nhiên phát giác mình đã bị đánh lạc hướng. “này!” tôi kéo áo anh lại. “Em muốn hỏi, lần trước anh làm gì mà bị thương tới mức mắt anh không thể đen lại được.”
Tông Thịnh thấy tôi không chịu buông tha, mới nói: “Không có gì. Không đi làm việc gì nguy hiểm. Chỉ là anh cùng Huyền Văn các tìm thử coi có pháp khí gì có thể dùng được không. Nhưng dường như Ngưu tiên sinh muốn thử một chút nên không nói với đồ đệ của ông ta về thân phận của bọn anh. Kết quả, bọn anh vì người đó là đồ đệ của ông ta, nên không xuống tay, bị cậu ta dùng pháp khí đả thương.”
"Sao ông ta lại có thể làm vậy?” Tôi kêu lên, trong suy nghĩ của tôi thì ông chủ Huyền Văn các là người bên phe chúng tôi.
"Ông ta có thể! Vì thứ bọn anh muốn mượn là pháp bảo trấn tiệm của ông ta. Đồ đó, không phải dùng tiền là có thể mua. Mà ông ta biết, sau khi chúng ta sử dụng thì vật đó sẽ không còn dùng được nữa, chỉ có thể vĩnh viễn lưu lại ở bên dưới khách sạn Sa Ân. Nếu chúng ta thất thủ thì ông ta sẽ mất nhiều hơn là được.”
Tôi không biết phải nói gì. Tôi cũng biết, dù tôi nói gì đi nữa cũng sẽ không thể thay đổi những việc Tông Thịnh sắp làm.
Hôm sau, Tông Thịnh đi Ưu Phẩm, công trình vẫn tiếp tục làm việc. Cho dù vất vả, Tông Thịnh cũng sẽ không từ bỏ. Cho dù đêm nguyên tiêu anh không thể khống chế được trận thế ở Sa Ân, thì cũng phải hoàn tất tòa nhà này, dùng kiến trúc để khắc chế đối phương. Thật ra, tôi cũng không lắm, nếu đêm đó Tông Thịnh thắng thật, thì khách sạn Sa Ân có bị sập hay không.