Tông Thịnh do dự một chút, mới khởi động xe và nói: “Anh làm! Nếu có thể thì làm đi.”
Ngưu Lực Phàm khoa trương kinh hô: “Thật sự! Thật sự! Thật sự cho tôi làm? Thật tốt quá, tôi đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi, thật sự là tôi chờ được rồi.”
Nhìn hắn hưng phấn, tôi quay đầu lại hỏi: “ồ, trước kia anh chưa làm qua loại
pháp sự này sao?”
Ngưu Lực Phàm ngừng cười: “Tôi. Tôi chỉ xem linh tinh chỗ hiệu cầm đồ, ông nội và ba tôi đều làm, nhưng có lần giúp người ta xem mộ thì gặp chuyện, lúc đó tôi mới hơn mười tuổi. Tôi biết lý thuyết nhưng chưa từng làm qua. Mà cũng không có ai dắt tôi đi làm. Những chuyện này nếu chỉ biết lý thuyết suông mà tự làm thì dễ xảy ra chuyện lắm. Tôi không dám liều.
Nhưng, nếu Tông tiên sinh ở cạnh bên dòm chừng thì tôi sẽ dám làm.
Nếu có gì sai sót cậu ấy sẽ hỗ trợ không để tôi xảy ra chuyện.
Lần trước đi theo cô vào kết giới đưa cậu ấy ra ngoài, tôi thật sự run như cầy sấy, cũng may bình an ra tới.”
Rôi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tông Thịnh, sao nghe có vẻ không đáng tin cậy vậy chứ? Bất quá nếu Tông Thịnh đã mở miệng, anh tín nhiệm Ngưu Lực Phàm, tôi cũng nên tín nhiệm hắn.
Xe quay lại nội thành, hai nam nhân bắt đầu chuẩn bị cho pháp sự vào buổi tối. Tôi lần đầu tiên thấy Ngưu Lực Phàm như vậy. Hắn lấy tè căn phòng phía sau tiệm cầm đồ ra một túi da to, rồi bàn thờ, rồi vô số pháp khí mà tôi không biết tên.
Sau khi đóng gói xong, hắn cẩn thận mơn trớn tấm vải đỏ trùm lên, vẻ mặt hạnh phúc cười:
“Rốt cuộc, rốt cuộc đã có ngày ta cho các người ra ngoài thoát cảnh bám bụi trong phòng.”
“Hắn khẳng định không có bạn gái.” Tôi nói.
Tông Thịnh hỏi: “Vì sao?”
“Cảm giác, không có cô gái nào sẽ chịu được cảnh hắn nhìn mấy thứ kia với ánh mắt còn nồng cháy hơn nhìn phụ nữ!”
Buổi tối 8 giờ, ăn xong cơm chiều, tôi về ký túc xá, tắm rửa thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị đi làm.
Khi tôi thay xong, Lan Lan đang ngồi trang điểm trước gương. Khuôn mặt cô thật tinh xảo, mặt mộc thì không thấy nhưng khi trang điểm vào thì sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp, nhìn y như một con búp bê bằng sứ.
Thời điểm này trong ký túc xá không có ai, ngừoi ngừoi đi làm, đi chơi, chỉ có hai chúng tôi đang ở lại chuẩn bị cho ca đêm.
Tôi đứng cạnh cô nàng, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, tôi nên nói rõ ràng với cô ấy.
Tối qua lúc ở cạnh Tông Thịnh, cô ấy rất vui, dù Tông Thịnh không nói gì với cô ấy nhưng mà tâm tư con gái đôi khi vô cùng kỳ diệu.
“Lan Lan.” Tôi nhẹ giọng gọi. Facebook: Meo_mup
“Ừ, mà Ưu Tuyền. Cậu nói trang điểm mặt trắng như này nếu làm ca đêm có làm ngừoi ta tưởng gặp ma không nhỉ?!”
Cô nhíu nhíu mi, lại cầm bông dặm phấn phun nước xoa lên mặt cho đỡ trắng quá.
“Uh, tớ có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cậu.”
“Còn có chuyện quan trọng gì à?” Cô nàng vẫn nhìn gương nói, “Hôm nay buổi sáng đã có việc rồi, giờ cậu lại nói chuyện vô cùng quan trọng nữa, coi chừng tớ sẽ chịu không nổi. Ưu Tuyền, chúng ta tỷ muội nhiều năm như vậy, rốt cuộc gạt tớ chuyện gì nào!?”
“Tớ…… Thực xin lỗi, Lan Lan, mấy ngày trước đã muốn nói với cậu, thực ra tớ và TôngFacebook: Meo_mup Thijnh hoàn toàn không có quan hệ huyết thống!”
Trong lòng tôi khẩn trương đến mức bồn chồn, nếu là thật sự nói ra Lan Lan liệu có trở mặt không, làm sao bây giờ?
“Lan Lan, tớ thật tình xem cậu là tỷ muội. Lúc trước là do không có biện pháp, mới nói dối với cậu.”
Lan Lan buông bông phấn và gương trong tay xuống, quay lại nhìn thẳng về phía tôi, không nói gì mà chờ tôi nói tiếp.
Dưới ánh mắt chăm chú của cô ấy, tôi quyết định nói hết, dù cô ấy tức giận hay oán trách thì tôi cũng phải chịu.
Là do tôi sai trước.
“Lan Lan, thật ra Tông Thịnh không phải là anh trai tớ. Anh ấy là hôn phu đã được đính ước từ bé của tớ. Thực sự chuyện này có chút phức tạp. Thật sự trước đây tớ không có ý định ở bên anh ấy, cho nên mới nói vậy. Còn hiện tại, hiện tại chúng tớ...”