Tôi kéo chiếc bàn tới sân trong nhà. Căn nhà này trang hoàng chỉ trong vòng một tuần, toàn bộ dùng sơn bảo vệ môi trường nên mới có thể vừa sơn xong đã dọn vào ở. Nội thất đều ổn thỏa, nhưng khoảng sân này vẫn còn chưa hoàn tất.
Tôi từng nhìn xem các biệt thự khác trong khu xử lý khoảng sân này như thế nào. Có nhà thì trồng hoa trồng cỏ thật đẹp. Có nhà làm bể bơi, có nhà làm thành bãi đậu xe được ba bốn chiếc. Còn có nhà lại đổ bê tông, dựng sào trúc phơi đồ!!!
Còn sân này chúng tôi vẫn là nguyên trạng một mảnh đất trống, trên mặt đất còn có đá dăm, lác đác vài cọng bỏ mọc lên từ khe đá.
Tôi bưng bàn nhỏ, cố đặt cho thẳng thớm trên mặt đá. Trăng đã lên cao, không cần đèn cũng sáng ngời soi khắp bốn phía.
Tiếp theo, tôi bày ra bánh trung thu, trái cây ra bàn. Sau đó đi qua chỗ Tông Thịnh đòi l ấy nhang thông thường. Bận rộn trước sau cũng hơn nửa tiếng mới bày xong.
Xong xuôi, tôi đốt nhang, chẳng hiểu sao đốt mãi không được. Hồi trước tôi thấy mẹ đốt nhang chỉ chút xíu là nhang đã cháy, mà tôi làm mãi không được.
Một bàn tay nam nhân to lớn từ phía sau đưa tới cầm lấy bó nhang, tôi giật mình quay người đã thấy Tông Thịnh dùng bật lửa đốt nhang xong rồi. Tôi giật mình kinh hô: “sao anh làm nhanh vậy? Em đốt mãi không được ấy.”
“Do góc độ và tay cầm nhang ấy.” Tông Thịnh giúp tôi cắm nhang vào quả bưởi to trên bàn. Đây cũng là tục lệ ở quê. Nhang cúng Trung Thu sẽ cắm vào quả bưởi, có người cắt vỏ trên đầu, có người thì không, nhưng sẽ đều cắm lên quả bưởi.
Tông Thịnh cắm nhang xong ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời: “Đỏ.”
“Năm nay là mặt trăng đỏ đó, đẹp ghê.”
“Mặt trăng đỏ, là có điềm.”
“Nhưng tin tức đều đã nói, trăng đỏ…” tôi im bặt, nghĩ tới cũng chẳng phải tốt đẹp gì.
Tông Thịnh nói: “Động đất, cũng liên tục mấy năm đều xuất hiện. Tuy rằng không phải động đất rất lớn, nhưng thường xuyên động đất như vậy cũng không phải là hay thấy. Cũng như mặt trăng đỏ vậy.”
“Hình như thế.” Tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng: “Những thứ xinh đẹp như vậy sao lại mang tới những điều không tốt chứ nhỉ?”
“Có những thứ, càng xinh đẹp, càng có độc.”
Tôi bước tới vài bước, ngồi ở bậc thang trước cửa, vỗ vỗ bên cạnh gọi Tông Thịnh lại ngồi cạnh.
Anh dường như do dự rồi mới ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi cười với anh! Ở cùng bên nhau vui vẻ như vầy thật rất hiếm khi có được
Tôi khoác tay vào tay anh, “ Chút nữa hết nhang, mình chia bánh ăn nhé. Ban nãy ăn no quá, em sợ em không ăn hết nổi một cái bánh đâu.”
“Ừ.”
“Anh gọt bưởi luôn nhé.”
“Ừ.”
“Tông Thịnh, em thật sự phải đi làm chỗ ông anh sao? Em thấy em đi người ta sẽ bàn tán đó.”
“Lấy danh nghĩa thôi, mai mốt ông sẽ làm cho em báo cáo thực tập là xong.”
“Dạ. Mà mai là cuối tuần, mình cùng về nhà, ăn bữa cơm với ba mẹ em nha. Lần trước mẹ em ở Sa Ân bị bắt nạt xong không thèm gọi cho em luôn. Hôm nay Trung Thu, em gọi về mà mẹ không thèm nghe máy, không biết bận cúng kiếng hay là giận em nữa.”
“Ừ.”
Tôi cười, nhẹ tựa đầu vào cánh tay anh. Trên người anh luôn có mùi máu tươi nhàn nhạt, kỳ thật, ngửi mãi cũng thấy quen và khá ổn.
Vốn dĩ cho rằng, khoảnh khắc ấm áp này có thể kéo dài lâu một chút, không nghĩ tới vài giây sau, Tông Thịnh liền nói: “Chuyện đêm nay, thuận lợi mà nói, ngày mai anh sẽ cùng em về quê, nếu đêm nay anh xảy ra chuyện, nhớ kỹ, đem anh đè ở tảng đá to phía trước từ đường.”
“Nói bậy bạ gì đó?!”