Tôi hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng người ta đang ôm ấp cô ả kia, sao đã trở lại rồi. Còn nữa, trang phục này rõ ràng là đồ đi làm.
“Dậy rồi à?” anh nhàn nhạt hỏi, không có chút cảm tình.
Ừ, đúng rồi, người ta làm gì có cảm tình với mình, nhưng mặt tôi còn sưng như vậy, tôi không cách nào bỏ qua việc cái tát tai kia. Nên tôi quay mặt đi, nói: “Nữ nhân kia đâu? Em gái mưa à?”
Tông Thịnh vốn là muốn lên lầu, nghe được tôi nói, lại lộn trở lại đứng trước mặt tôi, khoảng cách rất gần, nhẹ giọng hỏi: “Em đoán coi, là quan hệ thế nào?”
“Tôi, tôi không đoán!” Tôi vươn tay ngăn trước mặt không cho hắn tới gần, “Các ngươi muốn thế nào thì thế ấy? Ngay từ đầu tôi vốn nghĩ cùng anh diễn kịch cho bà anh xem. Nếu anh cảm thấy tôi đến lúc nên rời khỏi thì tôi sẽ không chút do dự. Nhìn mặt tôi đi, tôi không muốn sau này ba ngày hai bữa lại bị hai người đánh nữa.”
Tông Thịnh lạnh mặt, không còn vẻ nghiền ngẫm như ban nãy.
“Tông Ưu Tuyền, sáng sớm tôi ra khỏi nhà đi giúp em xử lý chuyện gã bên kia, đổi lại được mấy câu nói kia của em sao? Hừ!!! Có lẽ tôi nên bỏ em ở căn phòng đó, cho em khóc lóc hai ngày rồi mới đi tìm em!”
Hắn nói xong, liền hướng đi về phía cầu thang. Tôi còn chưa kịp hiểu ra sao thì Ngưu Lực Phàm vọt vào. Nhìn thấy tôi có điểm kinh ngạc mà nói: “Em tỉnh rồi? Thật sự là em tỉnh rồi?! Oa, Tông Thịnh thiệt tình lợi hại a! Đổi hồn mà còn làm được.”
“Cái gì?” Tôi tiến lên cản đường Ngưu Lực Phàm, hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này? Tôi biết mình đang trong phòng thì Tông Thịnh mang ra ngoài, sau đó hắn còn đem một cái ống trúc đặt vào miệng, rồi đánh tôi bất tỉnh.”
“Đó không phải đánh bất tỉnh, hắn là dùng huyệt vị, đem hồn em đánh ra ngoài. Kia vốn dĩ không phải thân thể của em, hồn em ở trong thân thể kia liền không ổn định. Người bình thường như vậy đánh không ra, còn em một phách liền từ trong miệng nhổ ra. Hắn vừa lúc dùng ống trúc kia chặn lại hồn em, sau đó mang về thả lại thân thể của em mà thôi. Cái này anh cũng mới chỉ thấy trên sách chứ không ngờ hắn làm được! Thật dám xuống tay. Sẽ không sợ mình rực tiếp đánh chết em. Nói đơn giản, chính là hắn phát hiện thân thể của em không phải là em, hắn cướp lại thân thể em, đánh bật cái hồn kia ra, tra khảo tìm được chỗ của em liền đi cứu em. Đem em mang ra, lại thả lại hồn em vào thân thể của em.
Lúc này anh có thể nhìn hắn mang theo hồn em, nhét trở lại thân thể em, toàn bộ quá trình. Cái kia, sách, quá ngưu bức. Phải biết rằng một chuỗi sự tình, chỉ cần có sai sót một điểm nhỏ, em liền mất mạng.”
Tôi xìu xuống: “biết đâu hắn chỉ mong em chết đi, giờ em thành tiểu tam rồi!”
“Cái gì tiểu tam?”