Chúng tôi cả hai đều không có nói chuyện, chạy thẳng đến bên chỗ có âm thanh.
Đó là phòng 904, cửa phòng còn mở toang, gió thổi khiến cánh cửa đung đưa nhè nhẹ. Dù sao cũng là một căn nhà cũ nên tiếng cót két phát ra trong đêm nghe đặc biệt lớn.
Cũng không biết là có phải do tự kỷ ám thị không mà tôi hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì ở bên ngoài, giống như xung quanh hoàn toàn im ắng, chỉ có mỗi tiếng cửa kẽo kẹt mà thôi.
Rốt cuộc chúng tôi đứng bên ngoài căn phòng, cũng thấy được người phụ nữ nằm trên mặt đất.
Giây phút nhìn thấy cô gái kia tôi thấy tim mình như ngừng đập, máu dường như ngừng chảy.
Cô gái kia nằm trên mặt đất, trên cổ có tấm vải đỏ quấn lấy cổ cô, đôi tay cô còn đang nắm hai bên tấm vải. Thật giống như là… cô ta đã tự mình siết cổ mình.
Cô ta mặc váy ngủ màu trắng, trên chân đi đôi giày cao gót màu đỏ. Lúc cô ta ngã xuống thì đầu vừa lúc ngẩng lên về phía cửa. Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào cửa... Thật giống như là nhìn thẳng vào tôi, tôi thậm chí có thể nhìn đến thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô ta.
Đương nhiên là không có khả năng, nhưng ở lúc ấy, tôi có cảm giác như vậy.
Lúc tôi phản ứng lại, việc đầu tiên chính là kêu lên sợ hãi. Nhưng tôi chưa kịp la lên thành tiếng thì Ngưu Lực Phàm đã kéo tôi về hướng thang máy. Thang máy vừa dưng lại nên vẫn chưa rời khỏi tầng 9. Vào thang máy, Ngưu Lực Phàm kéo lá bùa vừa rồi dán ở vách thang xuống, sau đó nhìn tôi.
Tôi nắm chặt hai tay. Có cảm giác từ sâu bên trong cơ thể mình hơi lạnh tràn ra.
“Chúng ta phải báo cảnh sát!” Tôi nói! “Cô gái kia nói không chừng đã chết.”
“Cô ta không phải chết bình thường!” Ngưu Lực Phàm thanh âm cũng đang run rẩy, tôi nghĩ hắn không thể ổn hơn tôi chút nào.
“Em biết cô ấy hông phải chết bình thường! Cô Ấy... cô ấy... trên cổ cô ấy có tấm vải đỏ, buổi chiều em có gặp qua. Cô ấy lấy từ trên một cái cây gần cổng. Cô ây nói là tơ hồng, nhưng mà em nhìn rõ ràng chính là vải đỏ, là cái loại vải hay dùng ở ven đường treo biểu ngữ. Cô ấy, cô ấy , hẳn là tự mình dùng kia mảnh vải siêt chết chính mình.”
“Nháo quỷ a!” Ngưu Lực Phàm thì thào. “Cô ta là bị quỷ giết. Chúng ta không thể báo cảnh sát, một khi báo án, cảnh sát tra hỏi, nếu thật sự tìm không thấy manh mối, tìm không thấy hung thủ, nói không chừng liền tìm chúng ta tới gánh tội thay. Loại chết nhu vầy, báo án đối với chúng ta căn bản là bất lợi. Cảnh sát không có thể tin tưởng cô ấy là bị quỷ siết chết.”
Ngưu Lực Phàm giọng nghe như sắp khóc. Loại chuyện này, hắn phỏng chừng cũng chưa từng gặp qua
Tôi nhìn thang máy đã xuống đến lầu 1, bật thốt lên nói: “Tông Thịnh, anh đang ở nơi nào a?” Thật nhớ Tông Thịnh, lúc này, nếu có anh ở đây, anh m hẳn là có thể xử lý tốt.
Đi ra khỏi thang máy, tôi cùng Ngưu Lực Phàm đứng ở trước cửa, nhìn người trên đường phố tới tới lui lui, căn bản là không có ai chú ý tới trên lầu vừa mới có người chết. Trong lúc nhất thời, chúng tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ, đứng ở cửa vài phút, hắn mới nói: “Trở về đi, coi như cái gì cũng không thấy. Nơi này cũng không có cameras, chúng ta vừa rồi cũng chỉ là đứng ở đường đi, dù cho sau này cảnh sát tới điều tra cũng tra không tới chúng ta.” Vài giây sau, hắn ngồi xổm xuống nói: “Như thế nào lại xui xẻo vậy chứ? Cùng em ra cửa liền gặp gỡ loại chuyện này. Về nhà nhớ kỹ phải bước qua bếp lửa nghe không?”
“Chẳng lẽ đêm nay cứ thế thôi sao?” Tôi hỏi lại. Đêm nay vốn dĩ chúng ta là muốn ở chỗ này giả quỷ dọa người, thậm chí tôi còn chuẩn bị sẵn để giả dấu tay máu trên tường. Lúc trước tôi từng bị dấu tay máu ở Sa Ân hù cho hết hồn nên nghĩ dùng biện pháp này để dọa nữ tổng kia.