“Tông Ưu Tuyền đúng không. Ta đã nói ngươi đã chết, ngươi còn không tin. Hiện tại tới thuê tủ đông sao? Mấy ngày nay thời tiết hẳn là không nóng đi, không thấy được ngươi bị hư thối. Mau cấp đông đi, nếu không tới lúc hạ táng thì muốn nhiều khó coi có bao nhiêu khó coi. Giá cả ưu đãi, ba ngày một nguyên bảo. Chờ người nhà ngươi tới đón ngươi, ngươi liền… Người nam nhân này là ai a? Ta không thấy có đăng ký người mới.”
Khi người đàn ông đang nói thì hơi già đi, khi nói xong, anh ta dường như không phải là một người đàn ông tuổi đôi mươi xuất hiện lúc ban đầu, mà là một ông già khoảng sáu mươi tuổi. Ông lão lật xem hồ sơ trong tay, cầm bút bi nói:
"Thật sự không có đăng ký mới. Ngươi... không chết sao lại ở đây? Ôi, ta nhìn thấy ngươi, không phải người sống. Ngươi, hừ, làm sao lại tới chỗ của ta?!”
Tông Thịnh tiến lên vài bước, tôi cũng không thể không đi theo, sợi chỉ đỏ cột chúng tôi cũng chỉ khoảng một mét mà thôi. Đến gần như vậy, tôi thật sự có chút sợ hãi ông lão kia.
Tông Thịnh hỏi: “Ghi chép này là ai khai?”
"Hệ thống trong bệnh viện rất hoàn hảo. Những người chưa chết không thể đăng ký với tôi. Tất cả những giấy chứng tử này đều do giám đốc bệnh viện cấp không phải sao? Tôi đã nhận được giấy báo tử, không có người nhà đến đón xác kịp thời nên chuyển sang chỗ tôi để ở tủ đông lạnh. Ngươi là người nhà của Tông ưu Tuyền sao? Đã có người nhà, tại sao còn ở đây? Mau về nhà làm tang sự đi thôi. Hay là còn đang tranh cãi với bệnh viện?”
" Giấy chứng tử do bệnh viện cấp, sao lại tới chỗ của ngươi. Nếu ta không sai, ngươi đã chết hơn mười năm, khi chết cũng đã ngoài sáu mươi. Ông à, ông chết rồi. ”
Ông ta vẫn cầm cuốn sổ trong tay, nhưng cơ thể đã run lên. Ông ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình. Tông Thịnh rút cuốn sổ từ tay ông ta, trong đó có hồ sơ và giấy chứng tử. Tôi kiễng chân nhìn vào tờ giấy chứng tử, ngày ghi trên đó là đêm đầu tiên bố mẹ đưa tôi đến bệnh viện.
Tông Thịnh cầm bút bi lên, nói: "Giấy chứng tử này là giả. Đương nhiên, ta biết ông sẽ không làm giả, đó là giám đốc bệnh viện làm. Oan có đầu nợ có chủ, ta tự nhiên sẽ đi tìm hắn. Bất quá này nếu ghi chép này đã là sai, thì phải sửa lại.” Tông Thịnh cầm bút chuẩn bị sửa.
Ông lão vội kêu: “Đừng, bản ghi chép này không thể sửa! Người đã chết thì phải chết!”
Tông Thịnh nhìn ông ta, khinh miệt mà nói: “Thực xin lỗi, ngươi cũng là người chết, ghi chép ở đây, hẳn là cũng có ngươi.” Tông Thịnh nhanh chóng vẽ lên tờ giấy chỗ có tên tôi sửa thành chữ “Bản phế thải”, rồi xé tờ giấy chứng tử của tôi, đồng thời lật về phía trước.
Suốt quá trình này ông lão kia không dám phản kháng, mà chỉ run rẩy đứng trước ngọn đèn dầu, thậm chí, phải dựa vào mặt bàn để chống đỡ cho cơ thể mình.
Lời Tông Thịnh nói, có lẽ việc chỉ ra ông ta đã chết chính là đả kích lớn với ông ta, nên ông ta không dám tiếp thu sao? Ông ta cũng không thừa nhận là mình đã chết sao?
Tông Thịnh lật tới phía trước, nói: “Hoàng Tổ Nhân, 61 tuổi, tử vong ngày 12/7/1994 nguyên nhân là… Tự sát, nhiệt độ thấp nên suy đa tạng.”
Ông ta bật khóc: “Bọn họ muốn dẹp nhà xác. Tôi chỉ có một mình, không có nhà xác này tôi sống bằng cái gì? Chi bằng nằm chết trong tủ đông cho rồi.”
“Ông nằm ở tủ đông, không ai phát hiện sao?” Tôi vội vã hỏi.
Tông Thịnh nói: “Nếu có người phát hiện thì ông ta đã không xuất hiện ở chỗ này. Hẳn là có người biết ông ta ở chỗ này, lại không có tìm được thi thể ông ta nên ông ta vĩnh viễn ở chỗ này. Ông già, ra ngoài đi.”