“Quỷ thai vốn dĩ không hẳn là được sinh ra trên thế giới này. Con người vốn dĩ phải qua luân hồi mới đi đầu thai. Nhưng quỷ thai thì không phải như vậy. Bọn họ không hề có bất cứ ký lục ghi chép nào lại. Một khi chết đi không phải là hồn phi phách tán thì sẽ là đời đời kiếp kiếp thành cô hồn, cứ thế lặp lại những thống khổ ở giây phút tử vong. Nếu Vương Càn là người bình thường, anh có thể siêu độ cho hắn, nhưng hắn không phải. Hắn cũng chưa có kết hôn, không có con cái, không có thứ gì có thể giúp hắn bình an rời đi.”
Tôi nhíu mày. Như vậy, chỉ còn đường hồn phi p hách tán hay sao? Tông Thịnh muốn đối mặt với Vương Càn nữa sao?
“Vậy, có phải hiện tại hắn không còn mạnh như trước không?”
“Đúng vậy, bất quá cũng không biết hắn có thể hay kéo anh chết theo không.”
“Rất nguy hiểm sao?”
“Có lẽ không có việc gì, nhưng, có lẽ, anh sống không quá ngày mai.”
“Tông Thịnh…”
Tôi nhìn anh, trong lòng khẩn trương.
Ngay lúc đó, giọng Ngưu Lực Phàm vang lên từ phía sau:
“Chậc chậc, nhìn đi nhìn đi, đồ trọng sắc khinh bạn. Những thứ quan trọng như vậy sao cậu lại nói cho cái đồ không có kiến thức Tông Ưu Tuyền mà không chịu dạy tôi hả?”
Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh Tông Thịnh.
“Để anh biết nhược điểm của tôi à?” Tông Thịnh không buồn liếc mắt một cái nhìn hắn. Tôi biết, Tông Thịnh luôn cường ngạnh trước mặt người khác, kiên cường, bản lĩnh. Chỉ trước mặt tôi anh mới có thể khóc, có thể nói mình đau, có thể nói ra những nhược điểm của mình.
Ngưu Lực Phàm cũng không tức giận, trực tiếp đi tới trước bàn nhỏ, nói: “Chà, có nhiều đồ ngon vậy, tôi ăn đây…”
“Nhang chưa hết mà!” Tôi kêu lên. Hắn mới hậm hực quay về ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.