Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp. Dưới ánh đèn từ điện thoại có thể thấy hơi thở đã hóa sương trắng rồi. Vì sao còn chưa tìm thấy cây cột kia nhỉ? Chẳng lẽ chúng tôi đã đi lố mất rồi mà không để ý? Hay là, chúng tôi bị quỷ xây tường?
Trong lòng tôi bắt đầu hối hận vì hôm nay quá xúc động. Hôm nay chúng tôi ở chỗ này, hoàn toàn chính là bởi vì cãi nhau với Thẩm Hàm trên xe, chẳng hiểu sao càng cãi càng hăng… ngày thường nếu tôi cãi nhau với mọi người cũng chỉ nói vài câu rồi tự mình ấm ức, nhưng sao lúc trên xe tôi lại nói nhiều vậy, lại còn giận dỗi kéo cô nàng xuống theo?
Tông Thịnh đang ở đâu rồi? Anh ấy biết tôi tới đây không? Ngưu Lực Phàm đâu? Lúc chúng tôi vào thang máy, Ngưu Lực Phàm cũng vọt vào đại sảnh, hắn sẽ làm sao? Báo cho Tông Thịnh? Dưới này không có tín hiệu di động, nếu muốn gọi điện ra ngoài cầu cứu cũng không được.
Thẩm Hàm còn đang khóc lóc. Đừng nói là cô ấy, tôi cũng đang ràn rụa nước mắt, chỉ là không khóc thành tiếng như cô nàng mà thôi.
Giờ cô ấy khóc, tôi mà cũng khóc, thì cả hai chúng tôi chỉ có thể ở đây khóc cùng đám xác chết kế bên mà thôi. Tôi phải kiêen cường! Muốn đưa cô ấy ra ngoài thì chỉ còn cách kiên cường mà thôi.
Cuối cùng, tôi đã thấy cây cột to.
Nhìn thấy, tôi vội lau nước mắt kéo Thẩm Hàm di chuyển. Dưới ánh sáng từ điện thoại, tôi tìm được cánh cửa.
Cửa không khóa, có lẽ, sẽ luôn luôn không khóa. Nhưng mà thật lòng tôi cũng chẳng hiểu, sao lại phải có một cánh cửa ở chỗ này?
Tôi dắt Thẩm Hàm đi vào thông đạo, ánh đèn mỏng manh từ bên trong rọi ra. Thông đạo xuất hiện làm Thẩm hàm ngừng khóc, ngoan ngoãn đi theo tôi về phía trước, có lẽ cô nàng biết có thể rời đi từ đây, chỉ là, cô nàng không nghĩ tới trên đường đi sẽ được hội ngộ với anh mình.
Thông đạo cũng không dài, đi rất nhanh đã tiến vào căn mật thất, chỉ là lúc này, mật thất không có bật đèn, bốn phía chỉ có ánh sáng mỏng manh từ trong thông đạo xuyên qua.
Tôi lại mở điện thoại lên, tìm công tắc đèn. Tôi nhớ lần trước ở đây có đèn, nếu không lần trước Lão Bắc làm sao có thể đâm chính xác vào tim của đứa bé kia?
Bởi vì muốn tìm công tắc đèn chốt nên tôi cũng buông tay Thẩm Hàm.
Một hồi lâu, tôi rốt cuộc tìm được công tắc đèn, đồng thời nghe được tiếng Thẩm Hàm la thất thanh: “A!”
Tôi vội vã hỏi: “Làm sao vậy?” Đồng thời bật đèn, trong nháy mắt căn mật thất sáng rực.
Thẩm Hàm ngồi sát cạnh bồn máu, hai tay cũng đã dính vào máu. Trong bồn lúc này không có nhiều máu lắm, có lẽ do tối nên Thẩm Hàm đã vừa đi vừa sờ soạng, không thấy cái bồn, mới bị ngã, cả người nhào vào đó. Nhưng, cô nàng đã nhanh chóng chống tay xuống, nên chỉ có tay dính máu, nhưng khi ngẩng đầu lên, cả người đã cứng cả lại. Trước mặt, chính là khuôn mặt của Thẩm Kế Ân!
Thẩm Hàm cả người run run, nói không ra lời, đứng thẳng thân mình, liên tục lui ra phía sau vài bước nhìn Thẩm Kế Ân trong bồn.
Gã giống như đang ngủ, là mệt quá, mà ngủ luôn trong bồn tắm. Nhưng trong bồn không phải là nước mà là máu, máu đỏ sậm, không bị đông đặc lại. Máu không nhiều, rất ít, chỉ lên đến hông hắn. Có thể thấy hắn lõa thể ngồi trong bồn, cánh tay phải có vết thương, nhưng có dấu vết đã châm cứu phong huyệt.