“Mắc gì em phải bỏ cuộc sống hiện tại mà đi theo hắn? Hắn có cái gì đáng giá để em từ bỏ?” Thẩm Hàm vẫn nói như vậy.
Tôi hồ nghi nhìn, nếu đã như vậy thì cô nàng tới đây làm gì? Tới nhìn tôi thôi sao? Tôi không nói gì, cứ đứng chờ cô nàng nói tiếp. Một lúc sau, mới nghe cô nàng nói: “Chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xuống nói vài câu không?”
Đây đúng là tôi hiện tại cầu còn không được. Tôi không quan tâm tới việc bỏ đi bị bàn tán ra sao, vội khoác tay Thẩm Hàm đi sang một quán gần đó. Trên đường có lác đác vài quán đã mở cửa, tôi vội kéo Thẩm Hàm đi vào.
Trong tiệm có một người phụ nữ đang đeo tạp dề, thấy chúng tôi thì cười nói: “Xin lỗi, sáng sớm chúng tôi chưa kịp chuẩn bị tốt, đợi một chút nhé.”
“Không có việc gì, không có việc gì, cho tụi em hai ly sữa đi!” Tôi nói, kéo Thẩm Hàm ngồi xuống bên một chiếc bàn nhỏ. Hiện tại trong tiệm không có ai, vừa lúc thích hợp cho chúng tôi nói chuyện. Tôi nhìn Thẩm Hàm ngồi ở đối diện cười, hy vọng có thể giành thêm hảo cảm để cô nàng chịu đứng về phía chúng tôi.
Thẩm Hàm mếu máo, ra vẻ không muốn nói gì.
“Trước khi em tới tìm chị, hẳn là đã nghĩ kỹ rồi.” Tôi nói.
Tôi vốn cho rằng cô nàng sẽ nói, cô nàng quyết định phá thai. Nếu đã biết chân tướng mọi chuyện, biết đứa nhỏ sẽ không thể lưu lại được thì với cá tính không thích bị lợi dụng, cô nàng sẽ quyết như vậy. Nhưng việc tôi không thể tưởng tượng được, Thẩm Hàm lại nói với tôi: “Anh em là bị Tông Thịnh đả thương nhỉ?”
Câu hỏi này làm tôi cương cứng cả người, không biết phải đáp như thế nào. Vài giây sau, mới đáp: “Nếu em muốn nói, thì thực ra anh em đã chết từ lâu rồi.”
“Cho dù chết, thì lúc trước cũng là bị Tông Thịnh đánh cho bị thương.”
“Coi như là vậy đi! Nhưng mục đích là…”
“Em không muốn nghe chị nói mấy cái này, em chỉ là một học sinh cấp ba, mấy người làm cái gì cũng chẳng liên quan tới em. Em chỉ biết, anh trai em thành ra như vậy là vì mấy người.
Tông Ưu Tuyền, nếu chị nói chị coi em như bạn tốt, vậy giúp em đi, tha cho Trần Thần đi!”
Tôi lại bị cô nàng khiến cho không biết phải nói thế nào. Tôi cắn môi do dự, vừa định nói thì cô nàng đã nói tiếp:
“Tôi biết Trần Thần chính là anh trai tôi. Các người đã đánh anh trai tôi thành ra như vậy, giờ lại còn muốn hại anh ấy nữa sao?”
“Thẩm Hàm, em vẫn còn không biết rõ ràng sự tình chân tướng sao?”
“Tôi biết rõ, mới tới cùng chị nói chuyện hôm nay. Tôi đã sớm không có ba, mẹ thì bỏ tôi từ bé. Từ nhỏ đến lớn dù cho anh hai chẳng mấy khi ở cạnh bên tôi, nhưng ít nhất, anh ấy vẫn luôn bên tôi, khiến tôi biết mình không cô đơn. Tôi vẫn còn có người thân.
Giờ anh tôi ra nông nỗi này, có Trần Thần thay thế anh xuất hiện bên cạnh tôi, các người không thể để lại một chút ấm áp cho tôi sao? Các người muốn tôi biến thành một cô nhi không ai nương tựa thì mấy người mới vui vẻ sao?”