Mục lục
Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nghe được câu đầu, cho rằng khách quan trọng của hắn ta chính là người đàn ông béo, nghe được nửa câu sau mới hiểu ta khách quan trọng là mình.

Tôi nhìn hắn tiễn người đàn ông to béo ra ngoài rồi đóng cửa tiệm, nhìn tôi cười.

“He he, em gái, Tông Thịnh bảo em tới tìm tôi à?”

TôiFacebook: Meo_mup định mở miệng thì hắn đã nói tiếp:

“Em có thắc mắc sao em chưa vào tôi đã biết là em không? Vì trên người em mùi thi khí cực kỳ nồng nha, là mùi của thi thể. Không phải là mùi của quỷ, mà là mùi của cương thi hoặc quỷ thai! Ha hả, dạo gần đây tôi may mắn mới gặp được một quỷ thai, làm sao mà quên được chứ!”

Hắn lượn quanh tôi một vòng, làm tôi có chút khẩn trương lên.

Hắn người này là thật sự hiểu, hay là giả vờ hiểu a?

Tông Thịnh nói, hắn trên tay có vân tay dị học, đời này làm hòa thượng đạo sĩ sẽ phát tài, nhưng là làm người thường liền sẽ tầm thường vô vi. Vậy hắn hẳn là hiểu đi, nếu không, hắn sao lại mở tiệm ở đây kiếm kế phát tài đâu?

Ngưu Lực Phàm đột nhiên dừng bước ở trước mặt tôi, ta nói: “Em! Cùng cái kia quỷ thai đã làm! Đúng không?”

“Ngươi?! Ngươi?!” Tôi cắn cắn môi, loại người này có ý tứ gì a? mở miệng liền hỏi cái này! Tôi thở hắt ra, bình tĩnh, mới nói: “Tôi tìm anh là thực sự có việc.”

Tôi lấy tờ rơi trong túi ra đưa, hắn nhận lấy, nghiêm túc đọc.

Hắn nhìn xong nói: “Ồ, kêu tôi đi thanh lọc à? Phải kêu chủ khách sạn chứ, em gái, không phải anh không tin em, nhưnh việc này em không quyết định được.”

“Không phải thanh lọc. Là tìm người. Chính là người mất tích ở cuối tờ rơi!”

Facebook: Meo_mup

Phần hai

“Wow! Sáu vạn tiền thưởng luông!”

Ngưu Lực Phàm cho rằng mình đã thấy trọng điểm, mắt vẫn không rời tờ rơi nói: “Người mấy tích thật sự mất tích bên trong khách sạn hay là trò bịp đây? Nếu thật sự thì tôi chắc chắn sẽ tìm ra, sáu vạn là của tôi. Nếu là giả, tôi sẽ vạch mặt bọn họ, ông chủ vì muốn tiếp tục làm ăn cũng phải trả tôi 6 vạn!”

Hắn nhìn tờ rơi cười tới chảy dãi! Y như sáu vạn đã bày ra trước mặt hắn vậy!

“Mất tích là thật sự, mà người mất tích ở khách sạn chính là Tông Thịnh, hắn mất tích chính là ở nơi có khối bê tông chứa xác người, ở lầu 16!

Ngưu Lực Phàm xoạch một cái đánh rơi tờ rơi: “Người mất tích là Tông Thịnh!? Hắn mà lại mất tích ở đây?!”

“Vậy anh có thể giúp ta tìm được anh ấy không?” Tôi vội vàng hỏi.

Ngưu Lực Phàm mày liền nhíu lại: “lúc trước hai người hỏi về viễn ở khách sạn, hẳn là đã bắt đầu động thủ đi.”

Tô không nói gì, Tông Thịnh dường như có rất nhiều việc không nói với tôi,mà tôi cũng không tìm hiểu nên mới ra nông nỗi này.

“Nếu hắn thật sẽ mất tích ở trong, thì khả năng này rất thấp, với bản lĩnh của hắn và năng lực quỷ thai thì không có khả năng...”

Ngưu Lực Phàm lải nhải, tôi vội vã hỏi: “Tóm lại anh có giúp tôi tìm được ann ấy không?!”

Ngưu Lực Phàm ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô em có tóc của hắn sao? Móng tay cũng được.”

Tôi sửng sốt một chút, cũng không biết quét trong phòng có tìm thấy tóc Tông Thịnh hay không.

Ngưu Lực Phàm thấy tôi không nói gì, tiếp tục nói: “Vậy cô em cùng hắn là đã làm đi. Mang thai chưa? Dùng con hắn cũng được.”

“Không có!” Cái này tôi thực kiên định trả lời.

Hắn nhìn tôi, lắc đầu: “vậy thì tôi không có bản lĩnh tìm được. Không có môi giới, muốn tìm người không phải đơn giản như vậy. Cho dù có thể sử dụng thuật số tính ra đại khái vị trí của hắn, cũng không thể cùng hắn bắc cầu, khiến hắn xuất hiện. Trừ phi có cái gì làm môi giới, máu huyết là tốt nhất, tựa như hài tử gì đó. Không có thì tóc của hắn, móng tay, hàm răng gì đó. Còn nếu cái gì đều không có, thì dù là đỉnh cấp đại sư, cũng giúp không được.”

Tôi do dự một chút, nghĩ tới Tông Thịnh cùng tôi có huyết khế, còn có giấc mộng tối hôm qua, nếu thật là hắn liên hệ, nói không chừng là có thể trở thành môi giới.

“Tôi cùng anh ấy có huyết khế, tôi từng uống máu anh ấy, rất nhiều lần. Anh ấy có thể trong mộng của tôi..”

“huyết khế?” Ngưu Lực Phàm lúc này đây trừng mắt to như trâu nhìn tôi.

“Hai người có huyết khế, còn tới kêu tôi tìm người?!”

“Tôi đến khách sạn mà không thấy anh ấy nên bất đắc dĩ mới đến tìm anh. Giúp tôi đi, Ngưu đại sư, cầu anh đó.”

Ngưu Lực Phàm tuyệt đối không thể xưng là đại sư, ít nhất từ thái độ của hắn đối với Tông Thịnh, với thái độ Tông Thịnh đối với hắn, hắn còn không bằng Tông Thịnh, nhưng nghe tôi gọi thế, hắn giống như đặc biệt hưởng thụ, nửa híp mắt, cười nói: “Hảo hảo, cô em gấp thì tôi sẽ giúp.  Ngày mai khai trương phải không? Chiều mai tôi tới thuê phòng!”

Tôi âm thầm thở hắt ra, rốt cuộc xem như có thêm một tia hy vọng. Có thể tìm được Tông Thịnh sớm một chút là có thể sớm một chút biết tình huống của anh.

Có lẽ, anh giống như lần trước, bị thương nặng sắp chết thì sao?!

Tông Thịnh! Kiên trì một chút, em sẽ tìm thấy anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK