Lên xe xong, Ngưu lực phàm quay đầu lại nói với tôi: “Không tưởng tượng được nha, Ưu Tuyền cũng có lúc dũng cảm vậy. Diễn luôn màn mỹ nữ cứu anh hùng.”
Xem ra Tông Thịnh đã nói với hắn về mọi chuyện đã xảy ra. Tôi chua xót cười, trong tình huống này tôi có thể không dũng cảm sao?! Tông Thịnh ngồi bên cạnh, tôi quay sang hỏi: “Chân anh sao rồi?” Dưới chân tôi vẫn còn đang băng đây này.
“Không sao! Về nhà nghỉ ngơi đã, mai có lẽ vết thương trên người anh đã khỏi rồi. Tối mai qua chỗ biệt thự suối nước nóng đó coi sao.”
“Sao lại nhất định phải giữ phòng lại? 2680 tệ đó, chúng ta đã xong việc rồi mà.”
Tông Thịnh nhìn tôi, ánh đèn đường hắt vào vừa vặn để tôi thấy đôi mắt anh đầy sát khí.
“Vì sao không đi? Sợ hãi? Hay là bị con nữ quỷ đó làm cho sợ muốn mất mạng, để đêm mai xem anh chỉnh con quỷ đó thế nào.”
“Ừ!” Ngưu Lực Phàm vừa lái xe vừa nói, “Đối với cái loại quỷ tàn nhẫn hại người, giết người thế này, chúng ta không cần nương tay mà phải xử lý, vì nhân dân trừ hại. Đêm mai anh cũng đi cùng đi, còn có thể ngâm suối nước nóng. Đúng rồi, anh không có tiền đâu, thêm tiền đi. Thêm tiền, tiểu lão bản ra tiền, còn tôi chính là tiểu nhị chạy theo.
Quỷ thai, mang thù! Trải qua sự tình hồi đêm, Tông Thịnh làm sao có thể bỏ qua cho nữ quỷ kia chứ. Nhưng tôi có cảm giác nữ quỷ cũng rất lợi hại, Tông Thịnh không cảm giác được ả ta, còn bị ả khống chế. Nữ quỷ còn bị tôi chọc mù mắt nữa nên tôi cảm thấy nếu quay lại tìm ả sẽ rất nguy hiểm.
Trong xe im ắng, một lát sau Ngưu Lực Phàm ở phía trước đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, nữ quỷ kia muốn cậu làm gì? Phải cho anh chuẩn bị tâm lý chứ, nếu như ả quá hung hãn thì anh phải mang theo bùa hộ mệnh đó. Lỡ có gì còn bỏ chạy kịp chứ.”
Tông Thịnh không nói gì, giống như không muốn nói tới vấn đề này.
Ngưu Lực Phàm lại không có buông tha: “Này, nói đi. Coi như nghĩ tới việc nửa đêm anh còn lái xe tới đưa quần áo cho hai người. Xem đi, đồ Ưu Tuyền đang mặc là đồ hồi trước Thẩm Hàm để lại ở nhà tôi đó. Nhưng mà, Ưu Tuyền em yên tâm, đồ lót mới, hoàn toàn mới đó. Thẩm Hàm bị bệnh, mua một lần là mua năm sáu bộ luôn, ở nhà anh còn vài bộ đó. Ai mà không biết còn tưởng rằng anh bệnh hoạn, đam mê này nọ đó.”
Khó trách! Nội y thật lớn! Quần jean tôi mặc thì lại hơi ngắn.
Tông Thịnh trừng mắt nhìn liếc phía trước, mới tức giận nói: “Ả muốn tôi!”
“Cái gì? Cụ thể một chút a, sao ả lại muốn cậu? Sẽ ăn thịt người? Ăn thịt người hả?”
Tông Thịnh gầm nhẹ: “Là muốn người tới cùng quan hệ! Ả tưởng tôi là quỷ, cho là tôi nhập xác người khác, nên muốn kéo tôi vào trong gương cùng ả… chịch!!! Mẹ nó!”
Ngưu Lực Phàm cố nén cười: “Diễm phúc thế còn gì?”
“Diễm phúc thì đêm mai anh đi mà hưởng. Chịch với ả đi, chừng nào thành thây khô, tôi giúp anh siêu độ!” Tông Thịnh gầm nhẹ, có thể thấy anh vô cùng khó chịu.
Khó trách, anh bị con quỷ kia kéo vào tường. Báo hại lần này Tông Thịch bị mất một mảng tóc sau đầu.