“Là nó mang ta tới. Đại ca, ta thật sự không chết. Là cái này, là cái này mang ta tới, không phải âm sai. Ta không chết. Ngươi thả ta đi ra ngoài đi.”
Người kia nhìn người giấy trong tay tôi, sắc mặt có chút thay đổi, tôi vội nói: “Ta thật sự không chết. Ta đã hạ sốt. Đại ca, cầu xin ngươi, thả ta đi ra ngoài đi.”
Người kia trên mặt càng ngày càng khó coi, sau đó mặt trầm xuống: “Đã có tên, đều là đã chết. Chuyện khác ta mặc kệ!”
Giọng hắn thật không tốt, vung tay lên, toàn bộ đèn tắt ngúm, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Từ sáng tới đen nhánh cũng chỉ trong vòng một giây. Tôi sợ tới mức không dám động đậy, đứng ngơ ngác nhìn xung quanh. Trái tim loạn nhịp khiến tôi không thể bình tĩnh lại.
Xung quanh tối đen như mực, hoàn toàn đen kịt, giống như lúc trước trong mê hồn trận. Tôi từ từ di chuyển chân của mình, và cuối cùng cảm thấy một bức tường. Dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, nhìn xung quanh, trong lòng nỗi bất lực dâng tràn.Thời gian chậm chạp trôi qua, tôi không biết mình ở đây đã bao lâu rồi. Cảm giác như đã rất lâu, suốt mấy ngày. Tôi cũng không ăn không uống. Hẳn là cũng chưa được mấy ngày, đại khái là trời đã sáng đi. Chỉ là tôi ở đây có một mình, vừa sợ hãi, vừa lo lắng nên bị loạn về cảm giác thời gian.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, giọng nói như ở sát bên tôi, tôi kinh hỉ đứng lên, nhưng xung quanh vẫn tối đen, không có một chút ánh sáng.
Tiếng bước chân! Thật sự có tiếng bước chân? Giống như ở ngay bên cạnh, giống như bước ngay cạnh bên tôi, là tiếng bước chân của vài người.
“Có người ở sao? Có người vào được sao?” Tôi vội vã kêu, nhưng lại không có tiếng đáp.Nghe có tiếng nói: “Ở đây chẳng có ai, bỏ hoang lâu vậy rồi, con bé tới đây làm gì?! Trở về đi, nơi này quái khiếp người.”
Một giọng khác nói: “Nhưng chúng ta tìm khắp bệnh viện rồi mà không thấy nó. Con bé có thể đi đâu chứ?” là giọng của mẹ tôi.
Nghe thấy giọng của mẹ, tôi kích động hô to: “Mẹ, mẹ, mẹ ở đâu?” Tôi kêu rất to, dường như dùng hết sức để kêu lên, nhưng xung quanh vẫn tối đen, tôi nghe mẹ nói: “Bệnh viện còn có chỗ khác không? Chúng ta đi tìm xem.”
“Bên kia còn có một phòng nhỏ chứa đồ. Tôi đưa mọi người sang thử, nhưng bọn tôi trước đây tìm rồi, ở đó chẳng có ai cả.”
Giọng ba tôi vang lên: “Không ai? Không ai? Mấy người mặc kệ bệnh nhân vậy sao?”
“Này, nói cái gì vậy? Nếu con gái mấy người tự bỏ đi thì sao, sao lại đòi người chỗ chúng tôi.”