Mục lục
Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi bĩu môi, vừa ăn vừa nói: “Quan hệ gì mà lằng nhằng quá!” Thực ra những lời Ngưu Lực Phàm kể tôi cũng có thể giải thích được, tôi vốn lớn lên ở vùng thôn quê nên mấy chuyện nhận con nuôi, kết nghĩa này nọ tôi cũng không lấy gì làm lạ. Cho nên, việc ông chủ của Huyền Văn Các có quan hệ với ông nội mà Lực Phàm không biết cũng khá bình thường. Nhưng, Tông thịnh lại lên tiếng:

“Có thể Lão Bắc sẽ tới tìm hắn. Tuy rằng hắn không phải người nhà của anh nhưng có khả năng phải đi theo ông anh học qua gì đó, lúc trước lão ta từng gặp, không biết chừng có thể giúp cho bọn chúng khôi phục lại trận thế.”

“Chúng ta ở đây nói gì cũng vô ích, mấu chốt quan trọng nhất vẫn là Thẩm Hàm. Nếu Thẩm Hàm chịu rời đi, thì bọn chúng dù có đào mồ ông nội tôi lên rồi ghép lại cũng chẳng có cách nào.”

Ngưu Lực Phàm nói cũng đúng, hiện tại trọng điểm đã chuyển tới phía Thẩm Hàm.

Sáng sớm hôm sau vì phải đi tập thể dục chung nên tôi dậy rất sớm, lên xe ngồi trang điểm. Mới sáng sớm mà đường đã đông đúc. Do không tìm được chỗ đậu xe nên Tông Thịnh chạy thẳng tới công trường đậu lại.

Tôi xuống xe, vừa chạy ra khỏi công trường đã thấy mọi người đang tập ở đằng xa. Tôi vội tìm vị trí tập theo. Nhạc rất to, trên đường không ít xe bắt đầu giảm tốc độ tò mò nhìn đám nữ nhân chúng tôi tập.

Tông Thịnh từ công trường ra tới, trong tay còn cầm chìa khóa xe, vòng qua chúng chỗ chúng tôi đi vào trong văn phòng. Hôm nay, anh đến thẳng công trường, không mặc tây trang mà mặc quần áo thoải mái, nhưng khí chất tỏa ra làm người ta nhìn là đã biết không phải là công nhân.

Tiểu Trần vội vã chạy tới châm trà, còn nói một hồi lâu với Tông Thịnh.

Xoay eo, đá chân, lắc mông!

Ai phát minh ra mấy cái động tác này vậy trời? Hôm qua Tông Thịnh nói anh sẽ tới xem tôi tập, tôi tưởng là chỉ nói chơi. Ai ngờ, người ta ngồi trong văn phòng vách kính nhìn tôi tập. Dưới ánh măt của anh, mọi động tác của tôi đều trở nên lúng túng hơn.

Người ta từng nói, người ta chỉ lúng túng khi ở trước mặt người mình để ý.

Tập tành xong cũng đã 8:50, công ty có chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng, mọi người liền ngồi cùng nhau trong văn phòng ăn cháo thịt, ăn bánh bao và một ly sữa đậu nành.

Vì Tiểu Trần sáng nay mang đồ ăn tới không biết có tiểu lão bản nên chỉ có chín phần. Tiểu Trần vội đem đồ ăn của mình đưa tới trước mặt Tông Thịnh, trưng ra khuôn mặt tươi cười nói:

“Tiểu lão bản, cậu ăn đi. Tôi trước khi tới đây đã ăn rồi.”

Tiểu Mễ kế bên nói: “Quản lý, không phải sáng nay chúng ta cùng đi làm sao? Anh ăn lúc nào?”

“Tôi, tôi đi lấy đồ ăn cho mọi người đã ăn trước rồi.”

Tông Thịnh chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, kêu Tiểu Trần ngồi xuống, kêu hắn ta ăn đồ ăn của mình. Còn Tông Thịnh thì cầm bánh bao của tôi, vừa ăn vừa nói: “Anh ăn đi, chút nữa tôi sang công trường ăn cũng được.”

“Tiểu lão bản ăn đồ ăn bên công trường sao? Điều kiện vệ sinh bên phía công trường sao bằng chỗ bên này.”

Tôi cười, “Nhà bọn họ còn ăn bên giếng khoan cơ mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK