Nghe tới đây tôi càng thêm lo lắng. Không nói một lời nào, cũng không hề cử động. Nhưng ban nãy lại cười nhếch mép với tôi, thậm chí còn hôn Thẩm Kế Ân, thậm chí còn trang điểm tỉ mỉ. Cô ấy không hề tính tới chuyện xuất ngoại hay là muốn mê hoặc Thẩm Kế Ân mới làm vậy? Tôi biết, Thẩm Hàm thật ra cũng không phải là người đơn thuần, đơn giản. Tôi mông lung nhìn ra ngoài.
Vừa quay lại nhìn trong phòng thì tôi thấy Tông Thịnh đang ngồi, xoay xoay ly trà trong tay, tôi cười nhẹ, anh ngước lên nhìn tôi như thể dò hỏi, tôi nói: “Mình như đang hẹn hò ấy.”
Anh nhìn quanh rồi nói: “Hình như mình còn chưa bao giờ chính thức hẹn hò với nhau, hay tối nay anh mời em đi ăn cơm nhé.” Anh lại im lặng, không nói tiếp.
Tôi gật gật đầu coi như đồng ý, cho dù anh không nói tôi cũng hiểu rõ, anh mời tôi ăn tối, sau đêm nay mọi chuyện sẽ thay đổi. Tôi sẽ có thể ở bên anh rồi.
Loại cảm giác ngọt ngào nhẹ nhàng này giữa chúng tôi chưa được bao lâu thì cửa văn phòng bật mở, một người đàn ông mặc đồ bình thường mang theo một cái túi nhỏ đi thẳng tới trước mặt chúng tôi. Tôi còn đang nghi hoặc tại sao chưa thấy ai ra tiếp anh ta thì đã thấy anh ta ngồi phịch xuống bên cạnh chúng tôi.
Khoảng cách gần vậy tôi mới thấy anh ta đang run rẩy, đặt một ống trúng nhỏ trên mặt bàn kính. Tông Thịnh không nói gì, chỉ cầm ống trúc lên đặt lên trán, vài giây sau nói với người đó: “Được rồi, tiền còn lại chút nữa tôi đưa.”
Anh ta vội đứng dậy gật đầu, cả người run rẩy nói: “Tiểu lão bản à, chuyện này từ giờ về sau tôi không bao giờ làm nữa. Tôi không có gan kiếm tiền kiểu này đâu.”
Tông Thịnh cười lạnh: “Chẳng phải làm xong rồi sao? Được rồi, tôi sẽ cho thêm hai trăm, về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần đi làm. Nghỉ ngơi xong rồi tính tiếp.”
Tôi biết người này chính là người được Tông Thịnh giao cho ống máu kêu đi vào trong khách sạn Sa Ân mang Vương Càn ra ngoài.
Vương Càn hiện tại có lẽ đang ở bên trong ống trúc nhỏ kia.